ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 133

“Tìm bạn?”

“Không có.”

“Thăm người thân?”

“Nhàm chán.”

Owen bó tay nhìn trời thở dài: “Quá thông minh cũng là một cái tội! Sau

khi cậu hành hạ người bên cạnh xong, rốt cuộc cũng bắt đầu hành hạ chính
bản thân cậu rồi.”

Chân Ái khó hiểu: “Ngôn Tố, sao anh không đọc sách? Anh...”

“Đứng ở vị trí của cô, quay về hướng hai mươi ba giờ, khu G hàng hai

mươi chín từ dưới đếm lên, quyển sách thứ ba mười lăm nhìn từ trái sang
phải, đó là quyển sách cuối cùng trong phòng sách mà tôi chưa đọc. Hai
mươi ba giờ bốn mươi lăm phút tối qua đã đọc xong rồi.” Tiếng nói anh
trầm thấp nhưng không giấu được vẻ nóng nảy, cầm cây violon kéo dây đàn
chẳng hề theo quy luật, tạo ra những âm thanh quấy nhiễu người khác như
cưa gỗ.

Chân Ái kinh ngạc, anh vừa chỉ lướt qua một cái lại nhớ rõ vị trí cuốn

sách kia như vậy. Kinh ngạc nhất không phải chuyện này, cô ngắm nhìn
phòng sách hùng vĩ, không thể tin: “Anh đã đọc hết sách ở đây rồi ư? Làm
sao có thể...”

Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, đưa lưng về phía những tia nắng buổi

sáng chao nghiêng, đôi mắt sâu thẳm như hổ phách trong đêm., giọng nói
rất khiêu khích: “Cô muốn xem quyển nào? Bây giờ tôi đọc cho cô nghe.”

Anh luôn tao nhã mà xa cách, lạnh nhạt lại phong độ, cực kỳ giống quý

ông nước Anh lịch lãm, rất hiếm khi hung dữ như lúc này. Theo bản năng,
Chân Ái lui lại một bước nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.