ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 131

Dứt lời, chân trần rời khỏi phòng mà không hề vang lên tiếng động.

Chân Ái rụt cổ, cô biết ý tưởng của cô không hề qua được mắt anh. Hừm,
thứ cô cần chính là hiệu quả này, cho anh khó chịu chết mới được.

Lúc Chân Ái rời giường đi đến phòng sách, nắp đàn piano tam giác bị

đặt nằm ngang. Ngôn Tố áo trắng quần trắng ngồi khoanh chân trên nóc
piano tam giác, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn trời, chính xác là nhìn
hư không. Một cây đàn violon màu trắng cô đơn nằm bên cạnh.

Owen đứng bên cạnh đàn piano, không biết vì sao ngẩng đầu nhìn anh:

“S.A., vào tháng ngắn nhất trong năm, cậu đã phá giải một trăm lẻ một mật
mã khắp nơi trong cả nước, cộng thêm mười bảy vụ án đặc biệt, trong đó
bao gồm ba vụ án giết người liên hoàn. Đã đủ...”

“Từ đủ rồi này là dành cho người năng lực có hạn.” Anh nhìn trời,

nhanh chóng ngắt lời Owen.

Owen nắm tay: “Nhưng cậu cần nghỉ ngơi...”

“Từ nghỉ ngơi này phát minh cho người ý chí yếu đuối, tôi không cần,

cảm ơn.” Ngắt lời lần nữa.

Anh ác liệt quay đầu, như một con sư tử cáu kỉnh, gần như hung tợn

nghiến răng nghiến lợi với Owen: “Tôi cần vụ án, tôi cần mật mã. Tôi
không biết đầu cậu làm bằng gì, nhưng đầu óc của tôi là bộ máy vi tính, nếu
như không vận hành để nó dừng lại dù chỉ một giờ thôi nó cũng bị gỉ sét. Gỉ
sét cậu có hiểu không? Owen, cho tôi vụ án, cho tôi mật mã. Tôi cần việc
để làm!”

Owen bị dọa bởi khí thế như lửa đốt hiếm thấy của anh, đưa ra chủ ý:

“Không phải giáo sư Hill mời cậu về trường MIT làm diễn giả sao?”

“Không đi.” Ngôn Tố từ chối ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.