ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 135

Chân Ái khẽ mỉm cười: “Đàn violon nhà anh tên là gì?”

Người trước mặt quay lưng về phía cô, vẫn bất động nhưng tiếng nói đã

dịu đi: “Elvis.”

Chân Ái chống tay lên má, ngón tay gõ nhẹ lên cây đàn piano màu trắng,

hỏi: “Ngôn Tố, nghe nói cái gì anh cũng biết, vậy anh biết soạn bản hòa tấu
piano và violon không?”

Anh quay đầu lại, đúng lúc tia nắng màu xanh chiếu mắt đôi mắt màu

nâu nhạt của anh. Mắt anh trong veo như bầu trời mùa thu, nhìn thẳng vào
cô. Thấy vậy tâm trạng cô thoáng rung động, đầu óc trống rỗng.

Thế nhưng anh lại đột nhiên kề sát vào cô, ôm lấy cổ cô. Chân Ái chạm

vào gương mặt ấm áp của anh bỗng nhiên cả người như phải bỏng, tiếng nói
im dịu lại cuốn hút bên tai cô: “Cô đúng là thiên tài... dù chỉ là thỉnh thoảng
lóe ra sáng kiến.”

Chân Ái hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói, chỉ biết là trong nháy

mắt mặt nóng bừng lên. Thế nhưng anh nhanh chóng buông cô ra, một giây
sau nhảy xuống đàn piano, nhấc nắp đàn lên bắt đầu thử âm.

Cuối cùng Owen thở phảo nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên với Chân Ái.

Đứng dưới ánh nắng vụn vỡ hắt vào từ cửa kính hoa văn màu, khuôn mặt
trắng ngần của Chân Ái được tia nắng nghiêng nghiêng sớm mai chiếu vào
ửng lên sắc đỏ.

Ngôn Tố nhanh chóng đặt tờ giấy trắng lên kệ nhạc phổ, quay đầu nhìn

Chân Ái, cằm hơi hất, vô cùng kiêu ngạo nói: “Chờ đến khi viết xong bản
hòa tấu này, tôi sẽ đặt tên nó là: Gửi Chân Ái.”

Chân Ái ngạc nhiên nhìn anh, anh sớm đã quay đầu đi bắt đầu định âm

điệu, chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng của anh bao phủ trong vầng sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.