ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 144

Anh biết lúc cô cười thật lòng rất đẹp mà. Lúc không cười, cô chỉ lẳng

lặng đã đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở rồi. Cười như vậy, dù chỉ
thoáng qua cũng gần như khiến trái tim người ta ngừng đập. Quả thật là
người đẹp hiếm có, thảo nào có người vẫn truy đuổi dấu chân cô.

Owen quay đầu đi chỗ khác, lúng túng nhìn thẳng về phía trước: “Tôi

bảo S.A. xem hết một lượt vật chứng của Giang Tâm và Triệu Hà, không
phát hiện ra những mật mã khác, cũng không có bất cứ việc gì liên quan
đến em, vì vậy em không phải lo lắng những việc này đâu.”

“Ừ, tôi biết.”

Owen vẫn đỏ mặt, Chân Ái đã xuống xe. Anh lập tức hạ cửa kính, nhiệt

độ gần chạm ngưỡng 0°C nhưng chẳng thể thổi tan hơi nóng trên mặt anh.

Đi lên lầu, dây cách ly ở cửa phòng đã sớm được dỡ bỏ, cô đẩy cửa đi

vào, mùi nước khử trùng ngập ngụa. Chân Ái đóng cửa lại, vừa mới bắt đầu
thu dọn di vật của Giang Tâm thì điện thoại vang lên, dãy số xa lạ.

“Hello?”

Đối phương rõ ràng thoáng khựng lại, lát sau lại khá bất mãn: “Tại sao

cô không lưu số điện thoại của tôi?”

Chân Ái trố mắt: “Anh là ai chứ?”

Anh hơi ngạc nhiên và buồn bực: “Vậy mà cô không nghe ra giọng của

tôi à?”

Chân Ái: “…”

Anh là ai chứ? Ý là Anh cho rằng anh là ai? Chứ không phải hỏi Anh là

ai? Người này sao lại không hiểu tiếng người vậy nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.