ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 142

Ngôn Tố nhìn cô ta, ra vẻ chẳng hứng thú gì: “Lại có người chết à?”

Mắt Jasmine đỏ lên: “Em sắp chết rồi.”

Ngôn Tố hờ hững: “Vậy cô còn không mau đến bệnh viện.”

Bốn người đứng ở lối vào nhỏ bé, bầu không khí rét lạnh, đàn quạ đen

bay qua.

Chân Ái đứng ở cửa, gió rét thổi tung mái tóc của cô, theo bản năng cô

kéo chặt cổ áo. Trước mặt bỗng có người đưa tay đến kéo cửa lại, cơn gió
rét liền bị nhốt ở ngoài.

Cô nhìn theo bàn tay trắng xanh, xương xương ấy. Ngôn Tố đã sớm

quay đầu nhìn Jasmine, “Có việc gì thì nói mau.”

Jasmine nhíu mày, rối rắm lại hoảng sợ, “Sau khi điều tra nghi phạm,

trước khi anh gọi cho em, em đã nghĩ đến phần mực in lẫn giọt máu ở hiện
trường có thể là ở trên thẻ bóng chày. Em đoán, có lẽ Triệu Hà là hung thủ,
lúc đó bạn cùng phòng của anh tay đến Sở Cảnh sát lấy lời khai, em đã bảo
một cảnh sát khác nói bóng gió với anh ta...” Cô ta ngước mắt thoảng nhìn
ánh mắt lạnh lẽo của Ngôn Tố, xấu hổ cúi đầu, “Để anh ta nói, xác định thẻ
vàng bóng chày của anh ta ở trong tay Triệu Hà, thành vật chứng ở hiện
trường vụ án. Còn bảo anh ta đến lúc đó ra tòa làm chứng.”

Owen sửng sốt, “Các cô nói những lời này với anh ta trước lúc đi lục

soát tủ đồ của Triệu Hà, khi đó cảnh sát chưa tìm ra tang vật của Triệu Hà,
đây là khai man, quấy rối trình tự tìm bằng chứng.”

Jasmine sốt ruột đến mức giọng cũng run lên: “Làm sao em biết sau đó

có thể tìm ra vật chứng mấu chốt chứ. Sau khi mở tủ đồ của Triệu Hà, em
đã không định làm như vậy. Nhưng gay go là nhân viên lấy lời khai đã ghi
lại lời của cảnh sát kia nói với bạn cùng phòng của anh ta, đưa vào chứng
cứ phía công tố, kết quả bị luật sư bào chữa phát hiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.