giọng nói quái quở: “Cô muốn đi à?”
“Không có, tôi thấy địa điểm ở Hampton, nghe nói nơi đó rất đẹp.” Nói
xong liền đứng dậy: “Được rồi, tôi cũng sắp sửa phải đi rồi.”
Đồ đạc của Chân Ái không nhiều, thu dọn vào một balo nhỏ là xong.
Lúc Chân Ái rời đi, Ngôn Tố đứng thẳng ở cửa, không cúi đầu, chỉ kiêu
căng rủ mi liếc cô một cái: “Tốt quá, đầu bếp rởm phát ra hooc-môn giống
cái sắp đi rồi, tạm biệt.”
Owen đứng bên đấm anh một cú thật mạnh.
Ngôn Tố đứng vững trở lại, dừng một chút,mặt căng thẳng khẽ gật đầu,
cử chỉ lịch sự tao nhã như một quý ông, nói với giọng điệu ổn định đều đều
như một người máy: “Cô Chân Ái, mấy ngày sống chung với cô rất vu vẻ,
tôi sẽ nhớ đến cô.”
Chân Ái vô cảm đi ngang qua mặt anh: “Nói dối.”
Ngôn Tố gật đầu: “Dĩ nhiên.”
Lúc cô thay giày, lại nghe anh nói một câu rất nhẹ, gần như là nói khẽ:
“Nhớ phải thường xuyên luyện tập.”
Lòng Chân Ái bỗng nhiên ấm áp, nhớ đến sáng sớm mấy ngày qua lẳng
lặng tản bộ với anh, khóe môi liền hiện lên nét cười, “Ừ.” một tiếng thật
khẽ.
Vừa đẩy cửa ra, đúng lúc ngoài cửa có người, là Jasmine. Hai người bốn
mắt nhìn nhau trong gió. Chân Ái bình tĩnh, Jasmine có vẻ kinh ngạc: “Sao
cô lại ở đây?”
“Tôi đang chuẩn bị đi.”