ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 84

Đến phòng sách, hai mắt Ngôn Tố khép hờ ngồi trên xe lăn, hai chân

thon dài gác lên ghế piano. Không biết đang nghỉ ngơi hay đang suy tư. Có
lẽ đôi mắt hiểu rõ lòng người nhắm lại nên giờ phút này anh trông vô cùng
thanh nhã, thậm chí còn có chút ủy mị.

Giữa piano và giá sách có mấy thật dài rũ xuống kẹp từng dãy hình và

giấy ghi chép hiện trường.

“Đang suy nghĩ chuyện bằng chứng à?” Chân Ái không có chỗ ngồi,

đành đứng dựa vào piano.

Ngôn Tố mở mắt, thấy cô đang đứng thì nhích hai chân qua bên này một

chút. Chân Ái nhìn dấu gót chân từ từ biến mất khỏi ghế piano, trong lòng
lấy làm lạ, ngồi xuống bên chân anh.

“Không phải.” Anh khép hờ mi mắt, không biết đang nghĩ gì, lúc ngước

mắt lên đã khôi phục lại vẻ sáng trong, “Biết tại sao bốn người này đều trả
lời tương tự không?”

Chân Ái không đáp, cô biết thời khắc này anh thích tự nói một mình.

“Bởi vì câu trả lời mơ hồ nhất là câu trả lời an toàn nhất. Mỗi người đều

có chuyện muốn giấu, nhưng lại muốn biết cảnh sát có biết chuyện mình
giấu hay không.”

Chân Ái khẽ cắn khóe môi, dưới ánh đèn, đôi mắt đen như mực sáng lấp

lánh, “Nhưng anh muốn nói vụ án nhỏ kiểu này hoàn toàn không làm khó
được anh, có phải không?”

“Phải. Trong trao đổi của con người, 75% là phi ngôn ngữ. Chó dù lời

họ nói ra 25% là nói dối, tôi cũng có thể thấy được 75% chân thật.” Ngôn
Tố giơ tay lên lướt qua phím piano, một chuỗi nốt nhạc thánh thót vang lên,
“Thật tiếc, họ đụng phải tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.