- Hay cho đàn ông - Raoul mỉm cười nói - Vì rút cuộc ở đây tất cả đều là
đàn ông.
- Tôi khẳng định là cho phụ nữ.
- Không thể như thế được !
- Ông ngửi cái hộp xem.
Hắn dứ chiếc hộp dưới mũi của Raoul. Raoul hít xong, công nhận:
- Quả thế, đúng đấy. Mùi thơm của phụ nữ. Người đàn bà ấy có lẽ đã bỏ
chung chiếc hộp thuốc lá vào túi cùng với khăn tay, bột gạo và bơm nước
hoa. Mùi thơm đặc trưng.
- Ông thấy thế nào ?
- Tôi chẳng hiểu ra sao nữa. Hai người đàn ông ở đây mà chúng đã giết
chết đấy, và hai tên dàn ông khác đã tấn công họ rồi chạy trốn sau khi gây
án
- Tại sao không thể là một đàn ông và một đàn bà ?
- Sao ! Một đàn hà... Một trong hai tên cướp mà là đàn bà à ?
- Thế cái hộp thuốc lá này ?
- Chưa đủ bằng chứng.
- Tôi có bằng chứng khác.
- Bằng chứng gì ?
- Gót giầy... Cái gót giầy này, người ta nhặt được trong rừng cây, kẹt giữa
hai cái rễ. Ông đã cho rằng nó đủ chứng minh điểm thứ hai của tôi đưa ra là
hai tên tấn công gồm một đàn ông và một đàn bà chưa ?
Sự sáng suốt của Marescal làm cho Raoul khó chịu. Anh cố kìm lại để
không chỉ vào mặt tên cớm mật thám và bật ra lời nói giữa các kẽ răng:
“Mày thật quá đáng !.
Anh nói:
- Hết rồi à ? Không còn một phát hiện nào nữa chứ ?
- Chà ! Để cho tôi thở đã nào ! Marescal vừa cười vừa nói.
- Ông có ý định làm việc suốt đêm à ?
- Ít ra là cho đến lúc người ta dẫn đến đây hai tên chạy trốn. Chắc nhanh
thôi nếu người ta y theo lời chỉ dẫn của tôi.