- Chỉ có thế thôi.
-
Chà
!... và ngài cho biết thế nào là một chiếc đèn Do Thái
?
- Đó là những chiếc đèn bằng sừng gồm một thân đèn và một bầu
chứa dầu mà người ta dùng trước kia. Từ bầu có hai hay nhiều ống muống
để lồng bấc.
- Tóm lại, những đồ vật không có giá trị lắm.
-
Đúng là không giá trị lắm. Nhưng nó là một chỗ giấu mà chúng tôi
có thói quen cất một đồ trang sức cổ, đẹp, một tượng bằng vàng nạm hồng
ngọc và ngọc bích rất đắt tiền.
-
Tại sao lại có thói quen đó.
-
Thưa ngài, quả thật, tôi cũng không biết nói sao. Có thể đó chỉ là
vui mà dùng một chỗ giấu như thế thôi.
-
Không ai biết chỗ giấu ấy chứ
?
- Không ai cả.
-
Tất nhiên trừ tên trộm bức tượng, - Sôm bẻ lại... – Nếu không nó
chẳng tốn công lấy chiếc đèn Do Thái làm gì.
-
Tất nhiên. Nhưng tại sao nó có thể biết được vì do tình cờ chúng tôi
đã để lộ ra cơ cấu bí mật của chiếc đèn đó
?
- Cũng sự tình cờ đó có thể lộ ra với ai đó... một người giúp việc...
một người thân của gia đình. Nhưng báo nhà chức trách rồi chứ
?
- Chắc thế ạ. Ông dự thẩm đã lập biên bản. Những ký giả điều tra của
các báo lớn cũng đã ghi. Nhưng, như tôi đã viết tới ngài, hình như bài toán
ít khả năng giải được.
Sôm đứng dậy, tiến lại cửa sổ, xem xét cửa kính, sân thượng, bao lơn,
dùng kính lúp để nghiên
cứu hai vết xây xát ở đá và nhờ ông Đanhblơvan
dẫn xuống vườn.
Ở bên ngoài, Sôm chỉ ngồi trên chiếc bành bằng mây và nhìn mái nhà
bằng con mắt mơ mộng. Rồi bất thình lình y tiến lại hai chiếc thùng gỗ nhỏ
mà người ta đã dùng đậy lên những chỗ tay thang in ở lại chân sân thượng
để giữ nguyên dấu vết. Y bỏ những thùng gỗ ra, quỳ trên đất, cong lưng,
mũi chỉ cách mặt đất hai mươi centimet, y xem xét, đo kích thước. Cũng
tiến hành như vậy dọc theo hàng rào nhưng ngắn hơn.
Thế là hết.
Cả hai người quay trở lại khuê phòng mà bà Đanhblơvan đang đợi.
Sôm yên lặng vài phút nữa rồi mới nói:
- Thưa nam tước, ngay từ đầu câu chuyện của ngài, tôi hơi choáng vì
khía cạnh quá đơn giản của sự xâm nhập. Kê một cái thang, cắt một miếng