ARSENE LUPIN ĐỐI ĐẦU HELOC SOM - Trang 130

một phút trang trọng và khủng khiếp yên lặng trôi qua. "Có phải hắn không
?" Sôm nghĩ với một nỗi lo âu gần như đau khổ. Và sự thật đã rõ ràng.

- Chính hắn

! Chính hắn

! Chỉ hắn là có thể ngồi yên không hề lo

lắng, không chút sợ hãi những gì sắp xảy tới như vậy... Và người nào khác
có thể biết chuyện quyển album ấy

? Alixơ đã nhờ người báo cho hắn.

Bất chợt thám tử Anh thấy bàn tay, chính tay mình đã nắm báng súng

lục và mắt y nhằm vào lưng, phía trên gáy của người đó. Một động tác thôi
và tất cả tấm thảm kịch kết thúc, cuộc đời của tên phiêu lưu lạ lùng sẽ chấm
dứt thê thảm. Người câu cá không động đậy. Sôm xiết chặt vũ khí với lòng
mong muốn dữ dội là y và kết liễu đồng thời là sự hãi hùng một hành động
trái ngược với bản chất của y. Cái chết là chắc chắn. Thế là hết.

- Chà

! - y nghĩ, hắn hãy đứng lên, chống cự đi... nếu không mặc xác

hắn... Một giây nữa thôi... và ta bắn...

Nhưng tiếng chân người làm y quay đầu lại, y thấy Ganimar đến cùng

một nhóm thám tử. Thế là y đổi ý, lấy đà, nhảy vút một cái vào trong
thuyền khiến dây buộc đứt, đồng thời y đè lên người câu cá và xiết ngang
lưng hắn, cả hai người lăn vào lòng thuyền.

- Sao thế này

? - Lupanh vừa kêu lên vừa chống đỡ, - điều này chứng

tỏ cái gì

? Khi một người trong chúng ta vô hiệu hoá người kia, hắn sẽ mất

công toi

! Ngài không biết sẽ làm gì được tôi, cũng như tôi đối với ngài.

Hai người sẽ là những tên ngốc thôi.

Hai mái chèo tuột xuống nước. Con thuyền trôi dạt di. Những tiếng

kêu nổi lên loạn xạ dọc theo bờ sông và Lupanh nói tiếp:

- Chúa ơi, bao nhiêu là chuyện

! Ngài đã mất khái niệm về các sự vật

rồi hả

?... Bao nhiêu là hành động dại dột như thế này ở tuổi của ngài

! Và

một người tiếng tăm như ngài nữa

! Gớm, đê tiện quá

!...

Hắn đã gỡ ra được. Héclốc Sôm nổi giận, liều lĩnh cho tay vào túi

quần. Y thốt lên một tiếng nữa: Lupanh đã lấy khẩu súng của y. Thế là Sôm
quỳ xuống và cố lấy một mái chèo để bơi vào bờ trong khi Lupanh cố để
cho thuyền ra khơi.

- Lấy được... không lấy được. - Lupanh nói. - Thực ra điều đó không

quan trọng gì cả... Nếu ngài có một mái chèo, tôi sẽ cản không cho ngài sử
dụng nó. Và ngài cũng vậy. Nhưng đây này, trong cuộc sống, người ta cố
hành động... không theo lý trí chút nào, số mệnh luôn luôn định đoạt... Này,
ngài biết đó, số mệnh... thế thì nó định đoạt cho Lupanh quý mến của nó...
Thắng lợi rồi

! Dòng nước ưu đãi tôi mà

!

Quả thật chiếc thuyền ngày càng tách ra.
-

Coi chừng, Lupanh kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.