- Tôi xin lấy danh dự hứa với ông rằng tôi sẽ tìm mọi cách để thoát
thân. Héclốc Sôm bướng bỉnh đáp lại.
- Đồ chết giẫm ở đâu
! Ông thừa biết tôi chỉ cần nói một câu là ông
hết đường cựa quậy. Đàn em của tôi nhắm mắt vâng lời tôi. Tôi hất đầu một
cái, chúng sẽ quăng ngay xích sắt vào cổ ông.
- Xích sắt có thể đứt được
!
- Chúng sẽ quăng ông qua thành tàu cách bờ mười hải lý.
- Tôi biết bơi.
- Đối đáp khá lắm. - Lupanh thốt lên. - Lạy Chúa
! Tôi nổi cáu mất
rồi
! ông Héclốc Sôm, ông thứ lỗi cho nhé
! Chúng ta cũng nên kết thúc
thôi ông ạ
! Giả thử tôi tìm mọi cách cần thiết để bảo đảm an toàn cho tôi
và cho đàn em của tôi.
- Mọi cách đều vô ích.
- Đồng ý. Tuy nhiên chẳng lẽ ông lại muốn tôi dùng những cách ấy
?
- Đó là quyền ở ông.
-
Vậy thì được.
Lupanh hé cửa gọi thuyền trưởng và hai thuỷ thủ. Ba người tóm lấy
Héclốc. Sau khi đã lục túi y, họ buộc cẳng và trói y vào ghế nằm của thuyền
trưởng.
- Thôi
! - Lupanh ra lệnh. - Thưa ông, thực sự do ông cưỡng lại và do
tầm quan trọng của tình huống nên bắt buộc tôi phải...
Các thuỷ thủ rút lui. Lupanh nói:
-
Ông thuyền trưởng này, ông sẽ bố trí một người túc trực ở đây phục
vụ ông Héclốc nhé. Còn ông, lúc nào rỗi, ông vào đây với ông ấy cho vui.
Đừng để ông ấy thiếu một cái gì. Đồng hồ của ông mấy giờ rồi nhỉ
?
- Hai giờ năm phút.
Lupanh kiểm tra lại đồng hồ của mình và đồng hồ quả lắc treo trên
vách cabin của thuyền trưởng.
- Hai giờ năm phút. Đúng
! Từ đây đến Xaothamxơn, tàu Con Én
chạy hết mấy tiếng ?
- Cứ nhẩn nha đi, mất chín giờ.
- Ông cứ kéo mười một giờ nhé. Ông không được cập bến trước giờ
nhổ neo của tàu chở khách. Con tàu biển duy nhất rời cảng Xaothamxơn lúc
nửa đêm tới Hayrơ vào tám giờ sáng. Ông hiểu chứ
?
- Rõ
! Thưa sếp.
-
Thôi, xin chào Héclốc Sôm
! - Lupanh quay sang nói với tay thám
tử người Anh. - Hẹn sang năm gặp lại ở trái đất này hoặc ở thế giới bên kia
!