Đubrơi rút lui. Phêlích Đêvy đáo quanh một vòng cuối cùng, lượm
hai ba lá thư đã bị xé vương
dưới đất. Bỗng nhìn thấy một mẩu phấn, Đêvy
bèn nhặt lên, vạch lên nền sẫm của giấy dán tường buồng ăn một khung
hình chữ nhật, rồi viết vào giữa như ngươi ta thường ghi trên một bảng kỷ
niệm.
NƠI ĐÂY ĐÃ TRÚ NGỤ, SUỐT NĂM NĂM ĐẦU THẾ KỶ XX -
ARXEN LUPANH CHÀNG TRỘM HÀO HOA PHONG NHÃ!”
Mấy chữ tếu ấy, hình như làm Đêvy hài lòng lắm. Chàng vừa xoa tay
đứng ngắm vừa vui vẻ huýt sáo miệng:
- Giờ đây, thủ tục đối với các nhà sử học của hậu thế đã làm xong, ta
chuồn thôi. Bác Héclốc Sôm ơi, ba chân bốn cẳng lên
! Kẻo ba phút nữa ta
sẽ vù khỏi nơi hang ổ này và bác sẽ thua hoàn toàn đấy. Còn hai phút nữa,
bác làm ta phải nóng lòng chờ đợi
! Một phút nữa
! Thế bác không lại thật
à
? Thôi được, để ta công bố sự thất bại của Héclốc Sôm và khúc ca khải
hoàn của Arxen Lupanh rồi phới thôi! Vĩnh biệt vương quốc của Arxen
Lupanh
! Ta không còn gặp lại người nữa
! Vĩnh biệt năm mươi lăm phòng
của sáu căn hộ mà ta đã trị vì. Vĩnh biệt căn buồng nhỏ, căn buồng khô
khan của ta
!
Bỗng tiếng chuông vang lên cắt đứt dòng cảm hứng trữ tình của
chàng, tiếng chuông chói tai, gấp gáp, gay gắt, ngừng hai lần, réo hai lần rồi
ngắt hẳn. Đó là tiếng chuông báo động
!
Có chuyện gì vậy
! Nguy hiểm bất ngờ à
? Hay là Ganimar
? Không
thể thế được
!
Chàng toan về văn phòng để trốn đi, nhưng... phải ngó ra cửa sổ cái
đã. Không có ai cả
! Phải chăng kẻ thù đã vào trong nhà rồi
? Chàng lắng
nghe và hình như thấy loáng thoáng có tiếng ồn ào
! Không lưỡng lự nữa,
chàng bèn chạy ù về phòng làm việc và đúng lúc bước qua ngưỡng cửa,
chàng nghe rõ tiếng chìa khoá lạch cạch trong ổ khoá cửa phòng ngoài.
- Quái nhỉ
? - Chàng thốt lên, - không thể chần chừ được nữa rồi
!
Có lẽ nhà đã bị bao vây
! Cầu thang sau nhà vậy
! Không kịp
! May mà có
cái lò sưởi. ..
Chàng đẩy mạnh đường chỉ đá hoa của lò sưởi, không thấy nhúc
nhích
! Chàng gắng sức đẩy mạnh hơn nữa: vẫn không nhúc nhích
!
Những ngón tay của chàng co giật xung quanh đường chỉ đá hoa.
Chàng đè cả người lên nhưng khối đá vẫn trơ trơ không động đậy. Chịu
!
Do một sự rủi ro không thể tin được, do sự độc ác dễ sợ của định mệnh,
máy móc của cánh cửa bí mật vừa mới đây vẫn đóng mở trơn tru nay bỗng
dưng giở quẻ không chạy nữa.