ASHFALL: TÀN TRO - Trang 235

“Ờ, xin lỗi. Cậu định hỏi gì thế?”

“Không có gì.”

“Thôi mà, nói đi. Là chuyện gì?”

Tôi thở dài. “Chỉ là... Mình đang tự hỏi... Tại sao cậu lại theo mình rời

khỏi Worthington?”

“Mình cũng chẳng biết.”

“Không, mình nói thật đấy. Cậu sẽ được an toàn hơn khi ở lại đó. Mọi

người vừa đoàn kết lại vừa kỷ luật. Ai cũng biết và yêu quý cậu. Nhưng còn
mình... Đi với mình, không những vất vả lại còn rất nguy hiểm. Chưa gì
mình đã chết hụt 3-4 lần rồi. Đồ ăn chúng ta mang theo giỏi lắm cầm cự
thêm được 4-5 ngày nữa là cùng. Cứ cho là chúng ta tới được Warren đi,
nhưng mình không biết điều gì đang chờ đợi ở đó. Tất nhiên, mình cũng
mong là bố mẹ mình đang ở cùng với gia đình bác mình nhưng đó chỉ là
mong ước của mình. Còn thực tế thế nào thì mình không biết.”

Cô ấy im lặng.

“Ý mình là… mình rất mừng vì cậu đã đi theo mình.” Tôi nói tiếp. “Nếu

không có cậu chắc mình đã chìm nghỉm dưới đáy sông mấy ngày trước rồi.
Nhưng mình không dám nói việc cậu đi theo mình là một quyết định khôn
ngoan.”

“Bản thân mình cũng không biết tại sao mình làm như vậy.” Giọng cô ấy

vang lên trong tiếng nổ lép bép của lò sưởi. “Mình... nghe thì hơi vô lý
nhưng thực sự mình cảm thấy an toàn khi ở bên cậu. Nếu là bình thường
chắc mình đã khóc thét lên khi thấy cái xác ban nãy, nhưng cậu thấy đấy,
mình chỉ bị giật mình tí thôi. Mình biết mình sẽ được an toàn hơn ở
Worthington, nhưng mình lại không hề cảm thấy như vậy khi mình tỉnh dậy
vào sáng hôm đó, và không nhìn thấy cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.