ASHFALL: TÀN TRO - Trang 51

dọa. “Đồ đạc để đâu? Có gì mang ra hết đây, lão già!”

Chú Joe giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Làm sao chú

vẫn có thể giữ bình tĩnh trong hoàn cảnh này thực sự nằm ngoài sức tưởng
tượng của tôi. Cả người tôi rung lên bần bật vì sợ, mặc dù đã ra sức nhắc
nhở bản thân: Bình tĩnh! Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp, và tôi hiểu việc
đầu tiên mình cần làm bây giờ là điều hòa lại nhịp thở. Hít vào thật nhanh
hai lần bằng mũi và thở ra thật nhanh hai lần bằng miệng, và tôi đã cảm
thấy khá hơn. Chú Darren quay lưng chạy vào phòng ngủ chính.

“Bắt lão già kia lại!” Gã Gậy Bóng Chày ra lệnh.

Gã Dây Xích lao về phía chú Darren theo sau là gã Cờ Lê. Bọn chúng

chạy vụt qua chỗ tôi đang nấp. Toàn thân tôi như đóng băng, không biết
phải làm gì tiếp theo. Gã Dây Xích chạy qua, tay vung vẩy sợi dây xích gần
đến nỗi có thể nghe thấy tiếng leng keng của các mắt xích chạm vào nhau.

Trong một cơn bốc đồng, tôi xoạc chân quét một vòng trên đất và đá

trúng vào ống đồng của gã Cờ Lê, làm hắn ngã bổ chửng ra đất, cờ lê lăn
lông lốc trên sàn gỗ. Hắn rú ầm lên, lồm cồm bò dậy tìm vũ khí.

Tôi biết mình cần phải bồi thêm cho kẻ đột nhập vài cú đá nữa, nhưng

thay vào đó tôi chỉ đứng im nhìn. Trước giờ tôi có đánh nhau bao giờ đâu,
nhất là từ sau khi học võ, nếu có chăng cũng chỉ là mấy trận cãi vã trẻ con ở
trường. Chứ không phải tình huống căng thẳng như thế này.

Gã Cờ Lê đứng dậy, hằm hằm nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu

tôi không hành động nhanh, chắc chắn tôi sẽ bị ăn cả cái cờ lê kia vào đầu.
Ngay lập tức, tôi bước tới, xoay người tặng cho hắn một cú đá tạt ngang
bằng lòng bàn chân vào chính giữa một bên cổ. Mục đích của cú đá này là
làm cho đối thủ choáng váng, bằng cách ngăn không cho máu lưu thông qua
động mạch cảnh, món đòn tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phải sử dụng ngoài đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.