BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN - Trang 337

“Đừng như vậy, cậu muốn biết tên mình mình sẽ nói, cậu đừng giận nữa

được không?” Tay tôi bị nắm lấy, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay cậu ấy
truyền tới.

Tôi bắt lấy cánh tay đang nắm lấy tay mình, lật mạnh một cái nhìn vào

cổ tay cậu ấy. Cổ tay trái có một vết sẹo nằm vắt vẻo. Ngực tôi xuất hiện
một trận đau nhói, tôi nhìn người con trai trước mặt.

“Thẩm Thiên Trí hay Cố Thiếu Dân?” Giọng nói tôi như vô lực thì thào.

Nam sinh im lặng, cậu không nói gì chỉ nhìn tôi hai dòng nước mắt lặng

lẽ rơi xuống. Đôi môi cậu mím chặt cố kìm nén không bật thành tiếng.

“Thẩm Thiên Trí...” Cậu nhỏ giọng.

Tôi nhìn chiếc dù trên mặt đất trong phút chốc hóa thành một làn khói

mỏng rồi biến mất. Mưa vẫn nặng hạt rơi trên người tôi, gió như đang thét
gào. Lòng tôi đau nhói, ngực như bị ai siết chặt đến không thở được. Thứ
tình cảm không thể kìm chế như đang bộc phát, một cảm giác mất đi người
thân thương, một cảm giác mất đi điều quý giá....

Tôi khóc, khóc một cách thê lương.

“Ahhh.....haaaa......” Tôi ngẩng mặt lên trời thét lên trong tiếng khóc,

hiện tại chỉ có thể giải tỏa nỗi đau xót bằng cách ấy.

Thẩm Thiên Trí đứng yên trong mưa chua xót nhìn tôi.

“Em đừng khóc...” Giọng nói nghẹn ngào của Thẩm Thiên Trí dịu dàng

mà đau đớn.

Tôi không biết trên mặt mình lúc này đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.

“Vì sao? Đây chính là duyên âm sao? Thật đau khổ...thật đau khổ....”

Tôi nấc lên từng tiếng sau đó ngất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.