BA CHÀNG ĐỘC THÂN - Trang 296

hàng không thông báo chuyến bay sắp tới. Boy có vẻ hốt hoảng, Gray bèn
ôm chú vào lòng và cả hai đều khóc. Họ khóc không những cho hiện tại mà
cả cho quá khứ, vì quá khứ của họ rất đau khổ, họ đã mất cơ hội để thương
yêu đùm bọc nhau, họ chỉ có thể tìm lại điều đó trong một đêm. Cả hai
người đều đối xử với nhau rất tốt.

Chuyện đời rồi sẽ ổn hết - Gray nói, nhưng cả hai đều biết sẽ không ổn,

trừ phi lý thuyết của Boy về Thiên đường là đúng - Boy, tôi thương chú.
Hãy gọi cho tôi.

Tôi sẽ gọi. - Nhưng Gray biết Boy sẽ không bao giờ gọi. Đây có lẽ là

giây phút cuối cùng, lần cuối cùng, sự đụng chạm cuối cùng. Bây giờ Gray
đã mở rộng lòng đối với Boy, việc này làm cho ông đau đớn. Nhưng lần này
sự đau đớn ngọt lịm, như lưỡi gươm sắc bén chém vào một phần cơ thể hay
như việc bác sĩ cắt đứt phần tứ chi bệnh hoạn, thay vì để nó thương tổn
nặng nề.

Khi Boy lên máy bay, Gray gọi theo:

Tôi thương chú! - Ông nói to nhiều lần để cho Boy nghe rõ. Khi Boy đến

cửa máy bay, chú ta quay lại, cười với ông. Chú vẫy tay chào, rồi đi vào
máy bay. Hoàng tử nhỏ đã biến mất. Gray đứng sững nhìn vào chỗ Boy
đứng, khóc ròng.

Gray đi quanh trong phi trường một hồi lâu. Ông cần suy nghĩ, cần hít

thở không khí để lấy lại bình tĩnh. Bây giờ ông chỉ nghĩ đến Boy, đến những
lời chú ta nói. Nếu Boy không hiện hữu thì sao? Nếu Gray không gặp chú
lại thì sao? Nếu Boy không lặn lội đến thăm ông thì sao? Hình như Boy là
sứ giả của Chúa phái đến cho ông.

Đến mười hai giờ trưa thì Gray lấy điện thoại di động gọi cho Sylvia. Đã

hai ngày nay ông không nói chuyện với bà. Và ông cũng không ngủ suốt
đêm.

Anh đang ở phi trường. - Ông nói, giọng khàn khàn.

Em cũng vậy. - Bà ngạc nhiên đáp - Anh ở đâu? - Ông trả lời đang ở tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.