BA CHÀNG ĐỘC THÂN - Trang 48

với nhau như thế này. Họ đã đến những nơi vui vẻ, đã gặp những người
đáng mến. Họ đồng ý với nhau rằng buổi tối nay nói chuyện với nhóm bạn
mới gặp là một trong những tối vui nhất của họ.

Sylvia quả là một người tuyệt vời. - Gray lên tiếng, và Adam cười.

Này, tôi nghĩ anh không mê bà ấy. - Adam nói. Chiếc tàu nhỏ đang đợi

họ ở bến cảng, có hai thủy thủ đứng bên cạnh tàu. Khi nào Charlie và các
bạn đi du thuyền, họ phải túc trực luôn để phục vụ.

Tại sao anh nghĩ tôi không mê bà ta? - Gray hỏi, vẻ thích thú - Thực vậy,

tôi không mê, nhưng tôi thích suy nghĩ của bà ấy. Tôi rất thích nói chuyện
với bà ấy. Sylvia rất thành thật, mẫn cảm về không khí nghệ thuật ở New
York. Bà ấy là kiểu người nhạy cảm, hiểu biết rộng.

Tôi biết. Tôi thấy rõ điều ấy trong khi anh nói chuyện với bà ta. Và tôi

biết anh không mê bà ta, vì bà ta không phải người điên. Trông bà ta bình
thường như mọi người. Không ai hăm dọa bà ta, bà ta cũng không có vẻ
như đã bị ai đấy lạm dụng, phải dùng thuốc trị bệnh thần kinh rối loạn. Tôi
nghĩ anh có cơ hội để gặp được người đang rối loạn tâm thần Gray à. -
Adam đùa. Sylvia không có gì giống như người phụ nữ mà Gray thường
gắn bó với họ. Bà hoàn toàn tỉnh táo, sống lành mạnh và rất nghị lực.

Charlie thản nhiên nói:

Anh hãy nhớ là có nhiều chuyện kỳ diệu xảy ra ở Portofino vì đây là nơi

lãng mạn.

Không lãng mạn như thế đâu, - Adam đáp lại - trừ phi ngày mai bà ta nổi

điên lúc 11 giờ.

Tôi nghĩ anh ấy đúng. - Gray nói, giọng thành thật.

Tôi có tật hay thương những người phụ nữ cần giúp đỡ. Khi chồng bà ấy

bỏ bà để theo người khác, bà dẫn con về New York không một đồng xu
dính túi. Hai năm sau, bà ấy điều hành một phòng trưng bày các tác phẩm
nghệ thuật và bây giờ nó là một trong những phòng trưng bày thành công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.