BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 158

Một giờ sau, Simun mới hoàn hồn. Những vết thương chi chít trên
người hán dường như được thoa tiên dược đã hết đau đớn. Hắn dựa lưng
vào gốc cây sỉ cổ thụ rễ bỏ ngoằn ngoèo như rắn, nhìn Văn Bình bằng cặp
mắt trìu mến. Rồi hắn nắm tay Văn Bình, giọng cảm động:
- Cậu tên là gì?
Văn Bình lắc đầu. Simun nói líu lo một tràng dài nữa, cậu bé cũng
không hiểu. Sực nhớ là Simun hỏi bằng tiếng Pháp:
- Cậu không phải là người Lào?
Cậu bé mỉm cười:
- Vâng, tôi là người Việt.
Simun đeo khẩu súng mút vào vai, sửa soạn cáo từ. Đột nhiên, tiếng
súng nổ chát chúa trong rừng rậm. Tay chân run lẩy bẩy, Simun ngồi xụp
xuống, níu áo Văn Bình:
- Cậu ơi, họ đến giết tôi.
Cậu bé hỏi đồn:
- Ai giết ông?
Simun lắp bắp:
- Lính thuộc địa.
Văn Bình là cháu đích tôn của một nhà cách mạng cương trực tham
gia phong trào Cần Vương nên mang sẵn dòng máu chống Pháp trong
người. Nghe nói, cậu bé vụt đứng dậy.
Kèm theo tiếng súng là tiếng bẹt-giê sủa gâu gâu. Vẻ mặt Simun nhớn
nhác:
- Chết rồi, bọn tay đoan có chó.
Một người cao lớn, mặc kaki vàng, ló mặt san kim cây bồm bộp lá to
như cái nón cách chỗ Simun ngồi 50 thước. Ba con chó săn lực lưỡng, láng
ngắn, đuôi dài, mõm đen si, sủa vang, phỏng như tên bắn về phía Simun.
Hắn run như chiếc lá:
- Cậu ơi, cứu tôi với.
Chẳng nói, chẳng rằng, cậu bé kéo Simun chạy vào sau cây lim xum
xuê.
Cậu bé quỳ xuống, nét mặt bình thản như không có việc gì quan trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.