BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 159

Một viên đạn bay vào qua tai Simun. Hắn nằm nhoài trên đất. Văn
Bình tra mũi tên vào ná, lặng lẽ chờ đợi.
Người Tây đoan vừa tới, sắp bắn phát nữa, thì phật, mũi tên vút ra.
Nạn nhân ngã nhào xuống đất, không kêu được một tiếng. Ba con chó săn
dừng lại, đuôi vểnh lên.
Mũi tên vầu thứ hai đã bay khỏi ná. Tai bắn của tiêu Dưỡng do Cơ
Mật lạ lùng: mũi tên nhỏ xíu xuyên qua óc con bẹt-giê ở gần rồi cắm phập
vào ức con mới xồ tới. Cả hai khối thịt được luyện tập công phu ngã xuống
dòng nước chạy...
Con bẹt-giê thứ ba đã vọt lại. Bắn ná lại phi thường, cậu bé Văn Bình
còn phi thường hơn nữa trong đường quyền tuyệt kỹ. Con chó khổng lồ vừa
sấn tới gần thì sống bàn tay của cậu bé đã chém xuống như dao phay.
Trúng đòn vào mõm con bẹt-giê rú ăng ẳng. Miếng quyền thứ nhì rơi giữa
gáy đưa con chó bất hạnh sang thế giới bên kia.
Tuy bị thương, thần Chết gần kề, Simun vẫn reo lên sung sướng:
- Thần đồng, thần đồng, trời ơi, cậu bé giỏi quá!
Simun lại gần xác người Tây đoan, lượm khẩu súng, và cái xác đựng
vật dụng đeo lên vai. Chợt nhớ ra, hắn rút mũi tên, bẻ đầu cất vào túi.
Văn Bình hỏi:
- Ông cất mũi tên của tôi làm gì?
Simun chắp tay vái cậu bé:
- Cậu là ân nhân của tôi. Tôi dọc ngang trên đất Lào này đã lâu, khét
tiếng là nhà bảo tiêu vỏ địch, nay mới thấy còn thua cậu nhiều. Lớn lên,
chắc cậu sẽ thành danh nhân. Tôi không có tên nhất định, không có nhà
cửa nhất định, lại không vợ con, không gia đình, nên không biết bao giờ ta
gặp lại nhau nữa. Song cậu cứ tin chắc là suốt đời tôi vẫn giữ mũi tên cứu
tử này trong người. Thôi, chào cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.