BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 157

Trời sáng rõ, hắn vẫn chưa ra khỏi địa phận Tương dương sát biên
giới.
Phía sau, lính đoan vẫn rượt theo. Ngoài vết đạn ở vai, Simun còn
bị đâm nhiều nhát vào ngực và lưng. Nếu không có sức khoẻ phi thường,
hắn đã ngã gục dọc đường.
Mặt tái mét vì mất máu, hai chân đạp gai độc xưng vù, vết thương
đâu nhức vô tả. Simun kiệt sức nằm gục bên dòng suối nhỏ. Hắn khát nước
cháy cổ họng song không thể rướn mình để uống. Hắn đinh ninh là thần
Chết đã lại.

Nhưng Trời đã run rủi cho hắn được cứu sống. Trong khi đàn chim
kên kên chuyên rỉa xác chết bay xà trên đầu Simun thì một thiếu niên khỏi
ngô, đeo ná, từ phía trên men dòng suối đi xuống.
Thiếu niên này là Văn Bình.


Thân phụ Văn Bình là võ sư và là thiện xạ đại tài. Rừng núi hiểm trở dọc
giải Trường Sơn hùng vĩ đều in dấu chân ông. Hôm ấy, ông đang đuổi theo
con cọp dữ đã ăn thịt một số lớn trâu bò và 3 người dân Tương Dương.
Được mời từ Hà Nội tới, Văng Bình - đứa con trai duy nhất - đi theo. Cũng
như cha, cậu bé Văn Bình bắn rất giỏi, đôi khi còn giỏi hơn cha.
Bất cứ con thú nào đã gặp Văn Bình đều mất mạng. Cậu bé không bao
giờ phải bắn đến phát thứ nhì. Mũi tên thứ nhất ra khỏi ná là con thú gục
xuống.
Văn Bình đứng sững nhìn người đàn ông quần áo rách tả tơi, bê bết
máu, nằm sóng soài bên bờ suối, miệng líu lại không nói được nữa. Cậu bé
quỳ xuống, vốc nước vã vào mặt Simun rồi cho hắn xuống. Xong xuôi, cậu
lấy lương khô đeo bên mình cho người lạ ăn. Chưa hết, cậu còn xé áo làm
băng, buộc vết thương trên vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.