BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 205

- Được. Cô gọi giây nói cho phòng Mật mã đợi tôi. Lê Diệp đâu? Bảo
Lê Diệp lên ngay phòng tôi.
- Thưa, anh ấy đi Cấp chưa về.
- Thế à?
- Thưa, có cần gọi Lê Diệp không ạ?
- Thôi.
Ông Hoàng trầm ngâm hút xì gà. Đoạn, ông hí hoáy viết. Viết xong, ông lại
xé.
Rồi ông gọi Nguyên Hương qua anh tét phone lần nữa:
- Mấy giờ ta có liên lạc với Vọng các?
Nguyên Hương đáp:
Trừ trường hợp quan trọng, thường lệ mỗi ngày 2 lần. Ba giờ chiều và 10
giờ tối.
- Cô chuẩn bị để tôi liên lạc với họ.
- Thưa vâng.
Ông Hoàng bâng khuâng nhìn lên tường. Bốn bức tường trắng toát, không
treo một tấm ảnh. Sau lưng ông là một bức bản đồ Đông nam á rộng bằng
cái chiếu, bên ngoài phủ tấm riềm, đóng mở bằng điện. Ông Hoàng xoa y
ghế lại, và bấm nút trên bàn giấy.
Tấm riềm bằng nhung xanh dạt sang hai bên. Những ngọn đèn nhỏ bằng
đầu kim le lói chạy, màu xanh lẫn màu đỏ. Màu xanh là trụ sở hoạt động
của Sở Mật vụ. Màu đỏ là địch. Nơi nào có bóng đỏ cũng có bóng xanh.
Trên đất Lào, đặc biệt dọc con sông Cửu long dài ngoằng, bóng đỏ át cả
bóng xanh.
Ông tổng giám đốc Mật vụ lẩm bẩm một mình:
- Không thể được… Văn Bình không thể về được. Bị thua lần này là mất
hết… mất hết.
- Chết, đến giờ liên lạc với Sài gòn rồi. Mải vui với anh, em quên khuấy.
Văn Bình cười:
- Cho ông Cụ bực mình một lần để lần sau không còn ti toe nữa.
Quỳnh Loan đưa ngón tay lên miệng:
- Suỵt, Đừng nói bậy. Em sẽ báo cáo về là anh nói xấu ông Tổng giám đốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.