BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 206

- Em cứ trình về đi.
- Hứ, anh tưởng em là con bé lên 10 đấy sao? Anh là con cưng, ông Hoàng
không bao giờ giận anh cả. Sở dĩ em phải đúng hẹn là vì em sợ chị Nguyên
Hương.
- Sợ Nguyên Hương?
- Vâng. Không riêng em, mà anh cũng sợ chị ấy nữa. Có lẽ anh còn sợ
nhiều hơn em. Lệ thường, em chưa bao giờ quên liên lạc với Sài gòn. Nếu
lần này em quên, chị Nguyên Hương sẽ suy luận ra là em bị anh cám dỗ.
Em về Sài gòn, chị ấy sẽ ăn thịt em đi. Còn anh, anh sẽ bị chị ấy nhổ hết
tóc, rồi biến thành đầu hói.
Gài xong khuy áo, Quỳnh Loan mở ra lấy điện đài đặt lên bàn. Nàng nhìn
đồng hồ tay:
- Đến giờ rồi, xin lỗi anh một phút.
Nàng ngồi xuống, đeo mũ nghe vào tai, đàng điệu nhanh nhẹn và thành
thạo. Đứng sau, chàng thầm khen phục nàng.
Ba phút sau, nàng mang bức mật điện lại bàn nhấn, rồi bỏ vào cái máy dịch
điện tử. Trong nháy mắt, bức mật điện được dịch ra. Mí mắt mắng chớp
liên hồi.
Văn Bình thản nhiên thở khói Salem lên trần nhà:
- Ông Hoàng ra lệnh cho anh tìm cách quay lại Vạn tượng phải không?
Nàng giật mình quay lưng lại:
- Vâng, Tại sao anh biết?
- Đặt vào địa vị ông Hoàng, anh cũng ra lệnh cho nhân viên ở lại. Đâu, em
đưa bản dịch cho anh.
Lông mày Văn Bình hơi nhíu lại. Khi ấy chuông điện thoại trong phòng reo
lên. Chàng bảo nàng:
- Chắc Sulivông gọi lại. Em nói với hắn là trong nửa giờ nữa anh sẽ có mặt
ở phi trường.
*
Trong cuộc đời phiêu bạt, Văn Bình đã tới trường bay Wattay không biết
mấy chục lần rồi. Song lần nào chàng cũng có cảm tưởng mới lần đầu. Có
lẻ vì chàng không chịu nổi bầu không khí tiêu sơ và quạnh quẽ của cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.