BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 207

trường bay nhỏ xíu như cái khăn hỉ mũi, hành khách toàn là thiếu phụ
người Việt buôn hàng chuyến, trên người đeo toàn vàng, vàng kéo thành
kiềng, xuyến nặng chĩu, hoặc vàng để nguyên lá giấy trước bụng và buộc ở
đùi.
Dọc đường từ tòa đại sứ đến phi trường, chàng hút thuốc lá luôn miệng,
không nói với người sĩ quan hộ tống nữa lời. Được lệnh trước, nhân viên
phi cảng không hỏi giấy và vé. Chàng được đưa thẳng ra chiếc máy bay Air
– Laos đã mở mấy sẵn.
Chàng sắp trèo lên thang thì một xe díp từ cửa hông phi trường, phóng
nhanh lại, đậu xịch một bên.
Thiếu tướng Sulivông bước xuống. Thấy chàng, Sulivông bước xuống.
Thấy chàng, Sulivông cười thân mật:
- Chào ông Văn Bình.
Chàng nhún vai:
- Chào thiếu tướng. Cám ơn lòng tốt của thiếu tướng.
- Xin ông nể tình cho. Hoàn cảnh bắt buộc.
- Rất tiếc là thiếu tướng bắt tôi về ngay. Giá thiếu tướng cho tôi ở lại một
đêm thì hay biết mấy.
- Xin lỗi ông lần nữa. Hội đồng Nội các đã quyết định.
- Không, tôi có xin ở lại để phiền nhiễu Quốc tế Đặc vụ đâu. Tôi chỉ xin
được xóm một đêm cho thích. Vì thưa thiếu tướng, cái khoản ấy Sài gòn
cấm ngặt lắm.
Sulivông há hốc miệng
- Tôi phục ông thật. Đến lúc này mà ông vẫn sính nói đùa.
Văn Bình bắt tay Sulivông
- Tôi nói thật đấy.
Sulivông nhìn thẳng vào mắt chàng:
- Là nhân viên tình báo chuyên nghiệp, tôi biết tài ông đã lâu. Ông không
phải là người đặt thú vui lên trên nhiệm vụ. Sỡ dĩ tôi đích thân tới đây là
vì…
Là vì thiếu tướng sợ tôi hiểu lầm mà sinh lòng giận chứ gì?
- Vâng, ông nói đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.