BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 274

cô Quỳnh Loan. May thay, máy điện tử đã kiểm soát giùm tôi, nếu không
còn nhiều chuyện đáng tiếc xảy ra nữa.
Cười hà hà một cách tự đắc, hắn nói tiếp:
- Tôi quên chưa dặn anh rằng phòng giam dưới hầm được đặt trong
tầm kiểm soát của vô tuyến truyền hình. Nhất cử, nhất động ở đây đều được
ống kính đặc biệt chuyển lên văn phòng tôi. Vì vậy, tôi đã can thiệp kịp
thời. Nếu anh còn sống, lần sau anh nên thận trọng thêm nữa.
Văn Bình nhún vai:
- Trong thời điệp báo, thành bại là thường. Tuy nhiên, tôi thành thật
khen ngợi anh. Anh xứng đáng là đối thủ của tôi. Duy tiếc là anh chỉ còn
một chân. Tôi lại không thích đấu võ với người tàn tật.
Lời nói khiêu khích của Văn Bình không làm Simun tức giận. Trái lại hắn
mỉm cười:
- Anh khiêu khích gấp 5, gấp 10, tôi cũng không đỏ mặt đâu. Trái tim
của Simun đã rắn lại thành đá rồi, anh Z28 ạ. Tuy vậy, anh cần biết bí mật
này để khỏi thắc mắc: Simun cụt chân thật đấy, nhưng ở Viễn đông này
chưa ai chịu nổi một hiệp. Nếu thượng cấp cho phép, tôi sẽ quần thảo với
anh một phen.
- Thượng cấp của anh là ai?
- Quốc tế Đặc vụ.
- Không. Tôi muốn biết tên thật của người chỉ huy.
Simun phá lên cười:
- Ồ, anh định điều tra tôi. Thôi, anh xếp cái trò ấu trĩ ấy lại. Chúng ta
còn nhiều việc phải làm.
Quay sang gã mặt trắng. Hắn ra lệnh:
- Mở cửa sà lim, đưa họ vào.
Gã mặt trắng lừ lừ đến trước mặt Văn Bình. Luồng nhỡn tuyến sang quắc
của chàng như trái đấm thoi vào mặt hắn. Tay chân run lẩy bẩy, hắn đứng
lại. Simun quát:
- Hừ, đồ vô dụng. Người, đâu phải thần thánh mà mày sợ.
Gã mặt trắng lắp bắp:
- Mời….ông vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.