BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 273

- Tôi xin nói thật, xin ông tin tôi. Lúc khuân đồ vào, ông Simun
không cho tôi xuống hầm.
Một tia chớp xẹt ngang trong trí Văn Bình. Chàng bắt nọn:
- thùng độc dược phải không?
Gã mặt trắng định nói bỗng ngừng bặt, nỗi sợ hãi khác thường hiện trên đôi
mắt mất thần.
Văn Bình hỏi gặng:
- Thùng độc dược lấy trộm trên phi cơ phải không?
Một giọng nói quen thuộc văng lên sau lưng chàng:
- Phải.
Văn Bình quay phắt lại, Simun, Simun bằng xương bằng thịt, với khẩu
sung lục 9 li lấp lánh dưới ánh đèn nê-ông. Hắn cười khẩy:
- Phải. Thùng độc dược được cất trong phòng này. Còn nguyên 115 ki
lô, chưa sơ xuất một gờ ram nào. Nếu anh cần, tôi xin biếu anh một ít.
Quỳnh Loan lùi lại một bước, thì Simun quắc mắt:
- tấn trò mèo vờn chuột đã hạ màn rồi. Yêu cầu cô giữ nguyên vị trí,
đừng bắt tôi phải nhả đạn.
Quỳnh Loan nhìn trả, thái độ thản nhiên:
- Cảm ơn. Nghĩa là ông không định giết tôi.
Simun lắc đầu:
- Việc này ở ngoài thẩm quyền của tôi. Cấp trên sẽ định đoạt sau.
Thật ra, tôi không muốn xử tệ với Văn Bình. Dầu sao trong quá khứ Văn
Bình đã cứu mạng cho tôi. Song, công việc là công việc, tôi đã nhân
nhượng một lần rồi, ơn xưa đã trả, tôi không thể nhân nhượng lần nữa.
Văn Bình vẫn nín lặng, lưng dựa vào tường. Simun nói đúng: hắn không
thể nhân nhượng lần nữa. Chàng cũng không thể tha hắn. Chàng quan sát
hắn cặn kẽ để tìm sơ hở. Chàng chỉ cần hắn lơi lỏng trong một phần trăm
tích tắc đồng hồ là có thể lật ngược thế cờ. Hiểu ý nghĩ của chàng, Simun
gằn giọng:
- Anh áp đảo được hai thằng bị thịt, còn đối với tôi, anh đừng hòng.
Chúng ta đều là những kẻ giang hồ, lăn lộn nhiều năm trong nghề đi khuya
về tắt. Anh gớm lắm, hồi nãy tôi đã coi thường anh nên anh mới cứu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.