BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 271

giữa tử huyệt.
Khối thịt gần một tạ xỉu ngay xuống. Văn Bình quay người lại, phóng cước
vào bụng gã mặt trắng. Quả chàng đoán đúng: hắn chỉ là giá áo túi cơm.
Cái đá giới thiệu của chàng đã làm hắn văn luôn vào tường. Hăn lồm cồm
bò dậy, chàng đá them ngọn nữa. Hắn nằm sóng soài trên nền đá phẳng lì.
Văn Bình không chủ tâm hạ sát gã mặt trắng. Vì chàng cần hắn mở cửa
phòng giam cứu Quỳnh Loan. Chàng kéo hắn dậy, tát nhẹ và mắt:
- Mày biết oai chưa?
Hắn mở mắt ra rồi nhắm lại. Té ra hắn là đứa gan lì. Chàng bèn tặng một
cái tát đìa-rét vào quai hàm, tiếng xương kêu răng rắc. Hắn rú lên:
- Cha mẹ ơi!
Chàng bồi thêm trái đìa-rét thứ hai:
- Cha mẹ mày không có ở đây. Nếu muốn về nhà, phải nghe theo
lệnh tao.
Giọng hắn lộ vẻ sợ sệt:
- Anh muốn gì?
- Mở cửa sà lim.
Hắn lắc đầu lia lịa:
- Không dám. Ông Simun…
Chàng véo tai hắn:
- Ông Simun của mày đang ở trên phòng. Vả lại tao sẽ giết mày nếu
mày cứng đầu. Tao sẽ giết luôn Simun.
Mặt tái mét, hắn bước lại cánh cửa sơn xanh. Thấy hắn ta trù trừ, chàng gắt:
- Nhanh lên.
Ngón tay hắn run rung như người kinh phong. Mấy phút sau, cánh cửa mới
được mở ra. Bên trong là một hành lang rộng, và một cánh cửa sơn trắng
ngoài đề chữ B.
Chàng đập vai hắn:
- Phòng A đâu?
Hắn lẩy bẩy:
- Thưa phòng A ở sau phòng B. Hai phòng cách nhau một vách sắt.
Xáp xuống, hai phòng không nhìn thấy nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.