BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 67

Văn Bình cười rộ:
- Ồ, anh lầm rồi. Tôi thường dân không phải đại tá.
Gã tài xế vẫn lắc đầu lia lịa:
- Em biết lắm. Nghe nói đại tá bắn súng rất giỏi, đánh võ cũng rất giỏi,
hàng trăm người đại tá cũng quật ngã trong nháy mắt. Ở Sở, nghe nói đại tá
lên đây, ai cũng kính nể. Nếu đại tá là người Lào ít nhất cũng đeo lon đại
tướng.
- Thiếu tướng Sulivông nói phải không?
- Phải. Thiếu tướng ra lệnh cho em phải lái thật nhanh. Đại tá bị ám sát dọc
đường thì cứ mất chỗ đội nón.
Văn Bình chắt lưỡi không đáp. Mời đến Vạn Tường, chàng đã khám phá ra
một đức tính đặc biệt của người Lào: đức tính bật mí. Chàng đã hiểu tại sao
hoàng thân Thủ tướng muốn nhờ cơ quan điệp báo của ông Hoàng đảm
nhiệm cuộc điều tra.
Chàng dự định ra mặt công khai để bắt đối phương xuất đầu lộ diện. Sự cẩu
thả của thiếu tướng Sulivông đã gián tiếp giúp chàng thực hiện kế hoạch.
Chàng chép miệng:
- Càng hay.
Gã tài xế quay đầu lại:
- Thưa, phóng nhanh nữa à?
Chàng gật bừa:
- Ừ, phóng nhanh hơn nữa.
Dọc đường, Văn Bình gặp toàn xe nhà binh, chở đầy nhóc lính Lào đội mũ
sắt, súng cắm lưỡi lê bóng loáng. Không khí chiến tranh bao trùm Vạn
Tường. Nhưng đến khi vào trung tâm thành phố, chàng chỉ thấy những
người ung dung, chắp tay sau lưng dạo mát buổi chiều, những cô gái Lào
vô tư lự lái xe Đức đắt tiền phóng như điên trên đường đầy bụi đỏ hoe.
Ngồi nghiêng trên băng sau, Văn Bình nhìn kiếng hậu, thấy một chiếc xe
biến dạng, chàng lại thấy motọ cái vét-pa, người lái là một thanh niên mặc
áo cụt, xâm đầy cánh tay và ngực. Chàng dặn tài xế chạy vòng quanh hồi
lâu, rồi đậu trước khách sạng Settha Patace.
Lên Lào công tác nhiều lần, chàng đã quen với Settha Palace, khách sạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.