BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 84

Chàng mỉm cười một mình:
Thiếu Cơ đã đứng ở khung cửa lúc nào không biết.
- Anh cười em phải không?
- Không. Anh cười thằng cha dại gái, vừa mất một ngàn kíp vô ích.
Nàng bĩu môi:
- Bọn gái ở đây chỉ đáng một trăm là nhiều nhất.
Nói dứt lời, nàng xịu mặt xuống. Rồi thở dài:
- Em cũng thế. Em chỉ đáng trăm kíp thôi, phải không anh?
Chàng khoác vai Thiếu Cơ:
- Sao em lại chán đời như vậy?
- Không những chán đời, em còn lo sợ nữa, anh ạ. Lúc nãy, ngủ thiếp đi,
em nằm mơ dễ sợ lắm. Em thấy một mũi dao nhọn hoắt đam vào tim, máu
tuôn ra như suối. Em ngất đi, và tắt thở trong tay một người đào hoa phong
nhã. Giờ đây, em mới nhớ người ấy có khuôn mặt giống anh như đúc:
- Hừ, anh không tin dị đoan.
- Anh đón phép với ai chứ không qua mặt được con Thiếu Cơ lọc lõi này
đâu. Hồi còn ở Sài Gòn, anh đã lái xe đưa em xuống Khánh Hôi, vào nhà
ông thầy bói xế cửa bót Cảnh sát quận IV. Anh còn đích thân dẫn em tới
đường Nguyễn Phi Khanh coi tử vi. Nếu anh không nhớ thì em xin nhắc
thêm nữa: anh ơi, anh còn nhớ chuyến đi Châu Đốc của bọn mình không?
Xuống núi Sam thăm ông thầy ngãi ấy mà… Dạo ấy, anh có nói là tướng số
dị đoan đâu. Trái lại anh thích tướng số. Anh cho rằng con người sống chết
có số. À phải rồi, dạo này anh…
- Xin em. Em đừng giễu anh nữa.
- Em đâu dám. Em chỉ gợi lại kỷ niệm qúa khứ. Thật vậy, con người sống
chết có số… Mà thôi, nếu em chết vì anh nữa, em cũng sẵn sàng. Con
người ai chả chết một lần, hả anh? Chết trước thì khỏi phải chết sau. Chết
trong tay anh chẳng hơn nằm còng queo trên sân xi măng nhà xác Vạn
Tường, không người thân thích, sáng sớm được tống vào quan tài, vứt
xuống huyệt sâu thăm thẩm đầy nước và sâu bọ gần Thát Luông, phải
không anh?
- Nào, chúng mình xuống nhà. Đêm nay, chúng mình đi ăn, rồi đi nhảy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.