BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 90

đã lên nòng, chỉ đẩy cò an ninh là nổ. Hễ động dụng, em cứ bắn. Có gì, anh
chịu cho.
Hai người đến cầu thang:
Thiếu Cơ nói, giọng ngạc nhiên:
- Lạ nhỉ. Mila vẫn thắp đền sáng đêm mà. Hay là…
Nàng ngậm miệng, không nói thêm nữa. Có lẽ mùi chuột chết từ gầm cầu
thang xông ra làm nàng lợm giọng. Cũng có lẽ một cảm giác kinh sợ chặn
lấy cổ họng nàng.
Văn Bình hỏi:
- Em sợ Mila không ở đây ư?
Thiếu Cơ vẫn lặng thinh.
Nàng đứng sát người chàng, bàn tay cầm súng giơ lên. Chàng vội ngăn lại:
- Làm gì có ai!
- Em sợ lắm, anh ạ.
Sợ là cảm giác chung của nhiều người khi bị bóng tối bao phủ. Là phụ nữ,
Thiếu Cơ sợ là thường. Tuy nhiên, quen Thiếu Cơ đã lâu, chàng biết rõ tâm
tính nàng. Nàng không bao giờ biết sợ. Nàng là người đủ bình tĩnh đánh
nhau với ma ngoài nghĩa địa.
Hồi nhỏ, Thiếu Cơ ở cạnh nghĩa trang, đường Chi Lăng. Thời ấy, đường
Chi Lăng còn nhỏhẹp, hai bên bụi rậm um tùm, nhà gạch chưa xay san sát
như bây giờ. Ngôi nhà của cha mẹ nàng nằm gọn lỏn giữa một bãi vắng heo
hút, cửa sổ nhìn thẳng ra những nắm mộ trắng xóa, mỗi đêm tối trời thường
leo lét lửa xanh ma trơi.
Đứa nào không học bài nghịch bậy thường bị anh nàng đuổi ra bãi tha ma
ban đêm. Thiếu Cơ bị phạt nhiều nhất nên đã quen tên người chết khắc
trong bia đá. Nàng nhớ không khí rùng rợn của nghĩa trang đến nỗi những
đêm mưa to, gió lơn, nàng khoác áo tơi sùm sụp đi đi lại lai một mình…
Lớn lên, nàng không biết sợ là gì nữa. Thế mà đêm nay nàng sợ. Văn Bình
kéo nàng sát người chàng thêm nữa. Chàng muốn truyền hơi ấm vào da thịt
lạnh ngắt của nàng.
Chàng đặt chân lên cầu thang gỗ.
Bậc thang ọp ẹp rít lên, tưởng như lún gẫy dưới sức nặng lực sĩ của Văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.