BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 88

- Gia tài điền sản của em chỉ còn một ngàn, ngàn bạc cuối cùng. Hôm qua,
em phải mang chuỗi hạt trai đi bán, để trả tiền cơm, tiền nhà. Anh còn nhớ
chuỗi hạt của em không? Cái chuõi màu xanh, em thường đeo mỗi khi mặc
áo hở cổ ở Sài Gòn ấy mà. Thế là hết.
- Anh sắm chuỗi khác cho em.
- Em chán nữ trang rồi. Giờ đây, em chỉ thích sống tầm thường, ẩn dật và
quê mùa. Em sẵn sàng ăn ngày một bữa, làm việc quần quật như nô lệ miễn
hồ tinh thần được thanh thản. Hơn bao giờ hết, em thấy chồng con là cần
thiết…
Mặt Thiếu Cơ bỗng xịu xuống. chàng vội vàng an ủi:
- Yên tâm. Về Sài Gòn chúng mình sẽ gặp nhau tha hồ.
Chàng không dám nói « về Sài Gòn, chúng mình sẽ sống chung », vì biết
nàng không tin. Vả lại, trước nhiều thái độ chân thành của người đàn bà về
chiều, chàng không có can đảm nói dối. Vì nói dối là hèn hạ.
Câu nói của Văn Bình làm nàng vui lại. Nàng nhoẻn miệng cười:
- Anh nói nghe được lắm. Ít ra anh đã thành thật và tử tế với em. Thật ra,
em không cầu mong nhiều, vì ăn nhiều dễ bội thực, anh ạ. Tình yêu cũng
như thức ăn, phải lửng dạ mời ngon. Anh đẹp trai, nhàn tình cả đống, một
vài tháng anh tạt vào thăm em là đủ rồi, quá đủ rồi…
Văn Bình gạt ngang:
- Em lôi thôi lắm.
VNàng định phản đối song lại ngậm miệng, mắt liếc ngang dọc. Rồi nàng
bóp mạnh tay chàng, nói vào tai:
- Có người theo.
- Anh biết rồi. Anh biết từ nãy. Hình như nó đi xe Opel. Nó dừng xe gần
khách sạn Constellation.
Chàng kéo nàng lại trước một tiệm bán giày, giả vờ chỉ trỏ bàn tán:
- Vào đây, anh đóng cho em đôi giày.
Hai người lững thững vào tiệm. Trong khi Thiếu Cơ thử giày, chàng liếc
nhìn ra ngoài.
Không thấy ai khả nghi.
Năm phút sau, hai người rẽ vào con đường tối bên trai. Nàng bảo chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.