BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 87

Xe đến Thát Luông, chàng khoát tay dặn tài xế ngoẹo đầu, trở lại trung tâm
thành phố. Người tài xế Lào rú ga, xả tốc lực trong khi quay xe. Bốn bánh
cao su rít lên.
Đến gần Chợ Mới, chàng nắm tay Thiếu Cơ:
- Anh đậu cho em xuống nhé.
Tay nàng bỗng lạnh đi:
- Ồ, anh nói gì thế. Anh khinh em quá!
Văn Bình nói, giọng ôn tồn:
- Anh đâu dám khinh em. Anh chỉ sợ… Lúc nãy, em nói đúng. Có người
theo sau chúng ta.
- Anh sợ người ta hại em nên thả em xuống phải không? Anh lầm rồi. Được
chết vì anh, em không oán thán. Em không bằng lòng xuống.
Nàng lớn tiếng ra lệnh cho tài xế bằng tiếng Lào:
- Khách sạn Constellation.
Văn Bình ngồi yên, nhìn vào tận mắt nàng. Chàng thấy rõ một giọt nước
long lanh. Bỗng chàng kéo nàng ngả vào lòng, đặt lên môi một cái hôn
thành thật. Chàng hôn nàng không phải vì yêu – thật vậy, một kẻ khó khăn
về đàn bà không thể xúc động trước một vũ nữ về chiều, phấn son ê chề,
thân thể rũ nát – mà vì cảm phục.
Chàng bỗng ghét cay, ghét đắng xã hội. Cái xã hồi đầy lường gạt và đều
giả. Cái xã hội xấu xa, bẩn thỉu đã được nước hoa đắt tiền Văng-ve, phấn
son thượng lưu Át-đen, quần áo Ban-manh che đậy…
Nàng ôm cứng lấy chàng, hôn mạnh đến nỗi môi chàng bị đè bẹp, chàng
gần nghẹt thở. Nàng rít lên trong khoái cảm:
- Văn Bình ơi, đến chết em cũng không quên được cái hôn trên xe đêm nay.
Chàng nắm bàn tay nàng, đặt vào dưới nách, đeo chỗ súng, giọng an ủi:
- Chết sao được. Đứa nào đụng em, anh bắn tan xác.
Cho tới khi tắc xi dừng lại, nàng vẫn nắm chặt tay chàng. Xuống xe, nàng
rút tiền trong ví ra trả.
Văn Bình nói đùa:
- Ái chà, Tin Cố của anh giàu quá.
Nàng đáp, giọng buồn rầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.