BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 114

Ta bị hắn đẩy xuống nước, giày và vạt áo bị ướt, nặng nề càng khó

tránh né. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mồ hôi lạnh lặng lẽ vã ra. Ba
chiêu liên hoàn đâm tới, mũi kiếm chọc thẳng vào cổ họng, ta trơ mắt nhìn
rốt cuộc tránh né không kịp, lòng thấy tuyệt vọng.

Trường kiếm lại không đâm vào họng, chỉ kề cổ ta. Mũi kiếm lạnh lẽo

dí sát da thịt, luồng khí lạnh đâm thẳng vào tim.

“Lấy hết đồ trong người ngươi ra.”

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ sát thủ không phải cường đạo, chỉ

muốn cướp tiền? Đáng tiếc hắn tìm sai người rồi, ta nghĩ đến chỗ Viễn
Chiếu đại sư ăn ở không mất tiền, vì vậy chẳng mang theo lấy nửa xu.

Ta lấy từ trong ống tay áo ra một khăn tay, hai viên đường, ném xuống

dưới chân hắn thì có chút xấu hổ.

Hắn nhìn thoáng qua, quát: “Xé tay áo ra cho ta xem.”

Xem ra hắn không tin ta không xu dính túi. Ta đành xé ống tay áo ra,

ném xuống. Hắn nhìn lướt qua túi áo trong tay áo, quả nhiên rỗng tuếch.

Hắn trầm giọng nói: “Còn túi áo trong vạt áo.”

Bình thường quần áo của đàn ông sẽ có túi áo trong vạt áo và tay áo,

nhưng quần áo phụ nữ chỉ làm túi áo trong tay áo, đơn giản là thử tưởng
tượng mỗi lần lấy đồ lại lôi ra lôi vào từ ngực, thật bất lịch sự. Có điều bộ
quần áo ta đang mặc rộng rãi thoải mái, rất giống quần áo đàn ông, khó
trách hắn yêu cầu như vậy, nhưng vạt áo thật sự không có túi áo.

Ta có chút bất đắc dĩ nói: “Vạt áo không có túi áo, ta cũng thật sự

không có tiền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.