BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 14

Ta vừa cao hứng vừa cảm động, cúi người, nghiêm mặt nói: “Ca ca,

huynh đối với muội thật quá tốt, lo nghĩ cho muội chu đáo đến vậy.”

Lông mày hắn lại run lên một phen, nâng chung trà lên nhấp một

ngụm.

Ta thật sự là quá cảm động, vì vậy kìm lòng không đậu lại nói:

“Huynh thương muội như mẹ thương con.” Đấy chỉ là một cách so sánh
thôi, nghe nói mẹ luôn là người lo nghĩ cho con nhất.

Miệng hắn khẽ co giật, như bị sặc nước, ho khan hai tiếng: “Ta không

đảm đương nổi.”

Không hiểu sao ta có cảm giác như mặt hắn ửng hồng như phủ một

lớp phấn mắt thường không thấy được, hình như hàng mi cũng run lên hai
cái. Có lẽ là ta quá kích động sinh ra ảo giác.

Ta cẩn thận cất cây chủy thủ, đây là đồ do Minh Tương đại sư làm ra,

giá trị xa xỉ.

Vân Châu quả nhiên hào phóng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền

kinh người.

Ta vui vẻ ra khỏi phòng Vân Châu, cảm thấy sinh nhật là một chuyện

rất vui vẻ. Đáng tiếc, một năm chỉ có một lần.

Ta vừa trở về phòng, đã thấy sư phụ cầm một bọc quần áo đi đến. Ta

nhíu mày, lòng thấy trĩu xuống.

Sư phụ đưa bọc quần áo cho ta: “Đây là đồ để ở cổng, giống như năm

trước.”

Ta nhìn bọc quần áo trả lời nhạt nhẽo: “Xem ra bọn họ vẫn nhớ rõ sinh

nhật của con.” Dứt lời thấy hốc mắt cay cay, lòng trào dâng chua xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.