BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 15

Sư phụ thấy ta không nhận bọc quần áo, không thể làm gì khác hơn là

đặt lên bàn của ta.

Ta đi tới, cầm bọc quần áo, đi thẳng ra ngoài.

Sư phụ vội vàng gọi: “Tiểu Mạt, con định làm gì?”

“Con vứt nó đi.”

“Con không xem qua sao?”

“Có cái gì để xem, bên trong là ngân phiếu một trăm lượng, bốn bộ

quần áo xuân hạ thu đông, một khóa vàng bình an, làm sao sai được.”

Đây là món quà sinh nhật kỳ quái năm nào ta cũng nhận được, ngày

sinh nhật hàng năm sẽ có bọc quần áo này đặt ở cổng, đồ bên trong mười
lăm năm như một. Thật ra, mỗi lần nhìn thấy bọc quần áo này ta rất khó
chịu, bởi vì nó nhắc nhở ta rằng ta là một đứa bé bị vứt bỏ. Nếu đã vứt bỏ
ta, cớ gì giả mù sa mưa hàng năm tặng quà?

Quần áo bên trong ta chưa từng mặc, khóa vàng ta bán đi lấy tiền mua

rượu cho sư phụ uống, mua thứ rượu đắt nhất ngon nhất, lúc tiêu tiền ta
tuyệt đối không hề ân hận. Năm nay ta quyết định vứt nó đi.

Sư phụ kéo tay ta, thở dài nói: “Tiểu Mạt, có lẽ người nhà của con có

khổ tâm. Được rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa, giữ lại đi.”

Ta không muốn làm trái ý sư phụ, vì vậy thuận tay đặt bọc quần áo

trên bàn, không muốn nhìn đến dù chỉ là một lần.

Sư phụ lấy từ trong lòng ra một gói nhỏ, đưa cho ta.

Ta lập tức mặt mày hớn hở: “Sư phụ, đây là quà tặng con sao?”

“Đúng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.