BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 148

“Hai ngày này muội ăn không ngon, ta đặt biệt xuống núi đi mua,

dùng khinh công đi, lại bọc ngoài hộp đồ ăn mấy lớp vải bông, đồ ăn vẫn
nóng, muội chịu khó ăn một chút được không?”

Hắn đặt đũa vào tay ta, nhìn ta nóng bỏng, tràn ngập chờ mong.

Ta nhìn những món ăn ấm áp trên bàn, kinh ngạc không nói thành lời,

lòng cảm động vì sự ấm áp đó. Không đề cập đến chuyện chung thân giữa
ta và hắn, chỉ nói về quan hệ sư huynh muội thì hắn đối với ta không tệ
chút nào. Tâm ý này thật khiến người ta phải cảm động, được rồi, nụ hôn
kia thôi thì coi như muỗi đốt.

Hắn nhìn ta chăm chăm, giọng nói trìu mến, dịu dàng nói: “Tiểu Mạt,

muội đừng gầy nữa, ta thích nhất là gương mặt bầu bĩnh của muội, thêm hai
lúm đồng tiền vừa đẹp vừa đáng yêu. Vượng phu, uhm… còn vượng tài.”

Hai câu trước còn tương đối dễ nghe, câu cuối sao cứ như thể ta là tỳ

hưu hay cóc ngậm tiền (dân kinh doanh hay bầy hai vật này để được may
mắn về tiền bạc)? Ta trừng mắt với hắn, chẳng lẽ bởi vì ta có tướng vượng
phu vượng tài mới yêu thích ta? Mấy ngày trước hắn thổ lộ phải chăng là ta
phát sốt nên nghe nhầm?

Ta kinh ngạc nhìn hắn, thật là khôi ngô tuấn tú, ngắm mà quên ăn, tuy

nhiên lại không nhìn thấu trái tim hắn. Tính ta hời hợt, không thích vắt óc
đoán tâm tư người khác, mong đối phương nói câu gì cũng là nói thẳng,
đừng ẩn ý gì cho ta dễ hiểu. Ta thích Vân Châu, lý do chính là vì hắn ít nói,
nhưng câu nào cũng chân thành, ai nghe cũng tín nhiệm. Mà lời của Giang
Thần thì…, phải bóc hết lớp kén mới biết trong đó là bươm bướm hay thiêu
thân.

Huống hồ, ta cảm thấy ở bên một người đàn ông đẹp trai, tuy rằng

cảnh đẹp ý vui, nhưng lại không thể kéo dài tuổi thọ, càng vì hoa đào nhiều
mà lo lắng đề phòng hao tâm tốn sức. Đặc biệt là tính phong lưu của Giang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.