BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 19

hứng có thể chỉ hôn cho Vân Châu, ban một Quận chúa Công chúa gì đó.
Còn ta? Thân thế không rõ, không xu dính túi. Không trách được khi ta nói
chọn Vân Châu, sư phụ lại nhắc đến bốn chữ “môn đăng hộ đối”, lúc đấy ta
vì quá phấn khởi, quên hết mấy chuyện này, giờ nhớ ra thật là đũa mốc đòi
chòi mâm son.

Ta ấp úng hỏi: “Vân Châu trả lời sư phụ thế nào, em biết không?”

Tiểu Hà Bao rụt rè nói: “Em nghe nói, Vân công tử chưa nói được hay

không được, chỉ buồn bực một mình uống rượu trong phòng.”

Đầu ta lập tức hiện lên gương mặt đau khổ của hắn, buồn bực đau

thương. Ta thở dài sâu kín, xem ra, hắn làm thế là mượn rượu tiêu sầu.

Ta sửa sang lại trang phục, tính đi an ủi Vân sư huynh.

Đêm xuân, trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm tuyệt vời để làm

chuyện hoa tiền nguyện hạ (chuyện hẹn hò), ta cô đơn chiếc bóng đi đến
phòng Vân Châu, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu, có lẽ là Tây Phong Liệt
mà sư phụ thích nhất. Rượu này là ta mua cho sư phụ, rượu đúng như tên,
tính liệt lại cay độc, ta ngửi cũng thấy say. Chắc là đau đớn sâu sắc lắm,
mới có thể tự ngược như thế, lòng ta tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa”, xem ra, đến trường hợp của

ta thì là vải sắt rồi.

Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa, nhìn Vân Châu, thấp giọng gọi một tiếng

“Ca ca”.

Hắn đưa mắt nhìn ta, có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng dường như không

đau khổ như ta tưởng tượng, xem ra, đàn ông và phụ nữ thật khác nhau, ta
và Tiểu Hà Bao mà mất hứng là thể hiện ra mặt luôn. Hắn thì thần sắc như
thường, có hơi men vào càng thêm tuấn tú, ánh mắt cũng như phủ một tầng
mây, cất giấu sự êm dịu sâu thẳm rung động lòng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.