BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 279

Thiếu nữ đưa đôi mắt đẹp như ngọc, mím làn môi anh đào “Uhm, để

ta nghĩ đã.”

Thạch Cảnh bất đắc dĩ, lẽo đẽo đi theo cô gái cả ngày, đến tối, thấy sắp

đến lúc tìm chỗ tá túc. Thạch Cảnh kiên trì tiến lên hỏi: “Cô nương, đến lúc
nào cô mới nghĩ ra?”

Tiểu tiên nữ cười vô tư, xòe ngón tay ra đếm: “Ah, nhanh thì bảy tám

ngày, lâu thì chưa rõ.”

Thạch Cảnh sầu lo nhìn thiếu nữ đẹp như tiên, sao nàng lại oái oăm

thế chứ?

Hắn đi theo làm tùy tùng bảy ngày, tiểu tiên nữ rốt cục nổi lòng từ bi,

nói với Thạch Cảnh: “Ta nghĩ xong rồi, không bằng mượn hoa hiến phật trả
thanh kiếm kia cho ngươi, nhưng ngươi phải nhận lời với ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Tiên nữ viết một tờ giấy đưa cho hắn: “Là chuyện này, lời nói gió bay,

ngươi phải cam đoan giấy trắng mực đen.”

Thạch Cảnh thấy lòng giật thót, hắn cầm tờ giấy, thấy chỉ ghi một câu:

trong vòng một năm không được đính hôn.

Thạch Cảnh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Thế này… thế này là ý gì?”

“Chính là thế, trong vòng một năm không được đính hôn, đương

nhiên, càng không thể thành thân.” Tiểu tiên nữ hung tợn nhoài người sang,
đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, như thể nếu hắn dám cự tuyệt nàng sẽ trở
mặt ngay lập tức.

Hắn phát hiện, lông mi nàng rất dài rất dày, mắt sáng long lanh, trân

châu mã não cũng không sánh bằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.