BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 301

Ta đang muốn lên tiếng, Giang Thần đã nói trước: “Cung chủ chỉ đưa

cho muội ấy một cái khóa vàng và mấy bộ xiêm y.”

Chu Hộ pháp hừ hừ cười lạnh hai tiếng: “Nhị vị không ngại có thể ở

lại trên đảo mà suy nghĩ cho kĩ, nhớ xem còn thứ gì không. Tốt nhất là nghĩ
ra trong vòng ba ngày, nếu không, trên đảo này không có nghĩa địa, không
thể làm gì khác hơn là vứt vị công tử này xuống biển làm mồi nuôi cá.”

Ta vừa kinh vừa sợ, muốn nổi giận nhưng sợ ném chuột vỡ bình không

dám tỏ thái độ gì.

“Đỡ vị công tử này đến Vãn Tiếu Các nghỉ ngơi, đối đãi chu đáo,

không được lơ là.” Hắn chưa dứt lời đã có bốn người đàn ông mặc đồ đen
đi vào, tiến thẳng về phía ta và Giang Thần.

Làm thế này là muốn giam lỏng chúng ta sao? Ta nắm tay Giang Thần,

tức đến phát run.

Giang Thần dùng sức xiết tay ta: “Không sao, nhất thời nửa khắc chưa

chết được, đến lúc ‘Suốt đời biệt ly’ còn ba ngày cơ, Mộ Dung lão Cung
chủ thật là một người tâm lý, còn cho người khác thời gian nói lời ly biệt.”

Vừa nói, hắn vừa cười nhạt nhẽo với Chu Hộ pháp và Thanh phu

nhân, ta nhìn nụ cười nhẹ bẫng trong cơn đau đớn của hắn, lòng đau nhức
nhối.

Sau khi Chu Hộ pháp áp giải ta và Giang Thần đến một căn nhà nhỏ

sau chính điện liền tự tay khóa cửa. Mấy người đàn ông áo đen dàn hàng
canh cửa.

Giang Thần trán vã mồ hôi, gương mặt tuấn tú tái nhợt nhăn nhó. Ta

chỉ biết bó tay đứng nhìn, đau khổ, thất vọng, hối hận, lo lắng đan xen, toàn
thân ớn lạnh, đây là quà gặp mặt của mẫu thân dành cho ta sao? Chính là bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.