BA CON UYÊN ƯƠNG, MỘT ĐÔI LẺ - Trang 82

Ta về trong phòng, mở hộp thức ăn, một cái bánh bao, hai đĩa thức ăn.

Hắn rót chén nước, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay ta.

Ta nhìn chén nước, không biết tại sao mắt lại nhòe lệ. Ta cảm thấy thật

thỏa mãn, mặc dù là một nha đầu không giáo dục, không rõ lai lịch, không
cha không mẹ, nhưng có sư phụ thương ta, có nhiều sư huynh quan tâm
như vậy, ta còn muốn gì nữa chứ. So với nha hoàn bên cạnh tiểu quận chúa,
ta nên niệm A Di Đà Phật cả ngày. Nghĩ tới đây, tâm trạng ta tốt hơn nhiều.

“Tiểu Mạt, tính Ngọc Dao hơi ghê gớm, muội đừng nóng giận.”

“Ngọc Dao là ai? Tiểu quận chúa sao?”

Hắn gật đầu, lòng ta đau xót, bọn họ gọi tên nhau thân mật làm sao,

hẳn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau?

Vân Châu thấp giọng nói: “Ta quen cô ấy từ nhỏ.”

Quả nhiên! Ta vùi đầu gặm bánh bao, nói: “Ca ca, muội thấy hình như

cô ta thích huynh.”

Vân Châu lập tức đỏ mặt. Xem ra, bị ta đoán trúng rồi.

Hắn làm bộ rót trà, quay mặt đi. Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy

hắn đỏ mặt, lòng rung động khác thường.

Ta do dự một chút, thấp giọng nói: “Ca ca, muội thấy… cô ta không

hợp với huynh.” Sau khi nói lời này, ta thấp thỏm không thôi, dường như ta
nói thế vì ích kỷ cá nhân, thật ra nếu tạm bỏ qua chuyện ta từng thích Vân
Châu thì ta thật sự nghĩ thế. Ta thấy tiểu quận chúa xinh đẹp thì xinh đẹp,
cao quý thì cao quý, nhưng có chút tầm thường, tính tình cũng xấu, thật sự
không phải lương phối của Vân Châu.

Vân Châu im lặng nhìn ta, chậm rãi hỏi: “Thật sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.