bệnh đáng ghét đó? Chẳng lẽ cô là sao chổi sao? Là ôn thần sao? Cô là một
người mang điềm xấu sao?
"Hàn Đông Liệt, tôi van xin anh, mau mở mắt nhìn tôi đi. . . . . . Van xin
anh. . . . . ."
Bỗng nhiên, một bàn tay bao ấm áp bao trùm ở đỉnh đầu của cô, nhẹ
nhàng vuốt vuốt.
"Cô gái chết tiệt, em ồn ào chết được...!" Hàn Đông Liệt từ từ mở mắt,
quay đầu nhìn cô.
Âu Thiển Thiển ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước, sững sờ nhìn hắn. . .
. . .
"Tôi sẽ không bỏ em mà đi, tôi sẽ giữ em thật chặt, cho dù tôi chết, tôi
cũng sẽ mang em theo cùng chết, nhất định sẽ không bỏ lại một mình em!"
Tay của hắn dùng sức nắm thật chặt, thời điểm nhìn thấy cô lần đầu tiên lúc
nhỏ, hắn cũng đã quyết định, muốn suốt đời giữ lấy cô gái này, chết cũng
không buông tay!
Âu Thiển Thiển không thể tin được nhìn hắn, đôi môi run rẩy nói, "Anh. .
. . . . đã tỉnh rồi sao?" Đây là ảo giác sao?
Hàn Đông Liệt dùng sức véo vào khuôn mặt đỏ lên vì khóc của cô nói,
"Tiếng khóc của em lớn như vậy, cho dù có chết cũng sẽ bị em khóc cho
sống lại, đồ ngốc!"
Gương mặt vừa bị hắn véo đau, cô biết tất cả đều là thật, hắn đã tỉnh, hắn
không sao!
Cô cười cười, sau đó hít mũi một cái, bày ra một vẻ mặt tức giận, hất tay
của hắn ra nói, "Anh mới là đứa ngốc, tự nhiên cố tình làm cho xe đụng,
nếu thật sự bị đụng chết thì làm thế nào?