"Cậu không có nhìn thấy sao?" Three cắt đứt lời của hắn, tức giận rống
to.
"Nhìn? Nhìn cái gì?" Lôi Minh nghi hoặc nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu
ý tứ của hắn.
"Cậu không thấy sao, khốn kiếp!" Three đưa tay ôm đầu của hắn, dùng
sức xoay đầu để cho hắn nhìn thấy Âu Thiển Thiển phía dưới , nói, "Nước
mắt của cô ấy, cậu không thấy sao? Cô ấy khóc. . . . . ."
Lôi Minh nhìn mặt Âu Thiển Thiển, trong nháy mắt con ngươi mở to. Cô
khóc, là hắn làm cô khóc, hắn rốt cuộc đang làm gì? Sao lại làm cô khóc?
Đưa tay muốn lau nước mắt, nhưng sắp chạm vào mặt cô hắn phát hiện
hắn không có dung khí. Hắn vừa rồi nhất định là điên rồi, tại sao lại làm
chuyện như vậy với cô, mà hắn hoàn toàn cũng không phát hiện cô đang
khóc thút thít.
Toàn thân Âu Thiển Thiển run rẩy, gắt gao cắn môi của mình, không để
cho mình phát ra âm thanh, nhưng khi cô nhìn thấy Three, lại không nhịn
được dùng hai tay bưng kín mặt của mình, khóc rống lên.
Thật sợ hãi, cô rất sợ hãi, nhưng đây là cô thiếu hắn, cô không thể nào cự
tuyệt.
"Tránh ra!" Three không chịu được tư thế hai người lúc này, dùng sức
đẩy Lôi Minh ra, sau đó cởi áo khoác xuống, đắp lên người Âu Thiển
Thiển.
Dịu dàng ôm lấy cô, ở bên tai cô, ôn nhu nói, "Đồ ngốc, em không cần
làm như vậy."
"Tôi. . . . . ." Nói cũng không thể nói ra, cô liền rống lên, nằm ở trong
ngực Three lớn tiếng khóc.