Tuyết Nhi cùng Lan Di cũng vội vả đã chạy tới, đỡ hắn.
"Lan Di, nhanh đi chuẩn bị xe!" Hàn Đông Liệt ra lệnh, tầm mắt vẫn nhìn
chăm chú vào phía trước.
Cô chạy một lần, hắn bắt cô một lần, cô chạy hai lần, hắn bắt hai lần, bất
kể cô từ bên cạnh hắn chạy bao nhiêu lần, hắn đều phải cô bắt trở lại. Muốn
từ bên cạnh hắn chạy trốn? Không thể nào, hắn tuyệt không cho phép, coi
như là chân trời góc biển, hắn cũng phải đem trói cô trở lại.
Lan Di nhìn hắn, trên mặt lộ ra sự kinh hoảng, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên,
đây là lần đầu tiên thấy hắn chật vật lại phẫn nộ như vậy. Khẩn trương bắt
cánh tay của hắn, nói, "Thiếu gia, bây giờ cậu nên ở trên giường nghỉ ngơi
thật tốt, không cần lo lắng, tôi sẽ tìm Thiếu phu nhân mang về."
"Đúng vậy, anh Đông Liệt, đi về nghỉ ngơi trước đi!" Tuyết Nhi nói tiếp.
"Tất cả im miệng cho tôi!" Hàn Đông Liệt rống to, dùng lực đem tay của
hai người hất ra, hung hăng nói, "Chuyện của tôi, còn chưa tới phiên các
người quản , nhanh đi chuẩn bị xe!"
Hai người bị sự phẫn nộ của hắn làm chấn động, trong nháy mắt sửng sốt,
nhưng Lan Di hoàn hồn, cúi đầu cứng nhắc nói, "Vâng, thiếu gia!"
Sau khi Lan Di đi, Tuyết Nhi chuyển từ kinh hoảng sang khổ sở, thấy
người mình thương nhất vì một người con gái khác mà điên cuồng, cô cảm
giác mình thống khổ muốn chết. Từ nhỏ hắn đối với cô vô cùng dịu dàng,
hơn nữa vô cùng sủng ái cô , bây giờ lại đói xử với cô như vậy, tại sao?
Là người con gái kia, đều là lỗi của người con gái kia!
"Anh Đông Liệt, anh không thích Tuyết Nhi sao? Anh muốn bỏ lại Tuyết
Nhi cùng người con gái kia ở một chỗ sao? Cô gái kia. . . . . . So Tuyết Nhi
ai quan trọng hơn?" Cô nghẹn ngào, dùng sức nhịn nước mắt, hỏi.