Cô gái kia vứt bỏ hắn mười lăm năm, mà cô ở bên cạnh hắn làm bạn
mười lăm năm. . . . . . Hắn thật tuyệt tình như thế, không để ý cô?
Ánh mắt Hàn Đông Liệt lạnh như băng nhìn cô rơi nước mắt , vươn tay
nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, nhẹ nhàng nói, "Tuyết Nhi, em vĩnh viễn
là người tôi thích nhất. . . . . . em gái!"
Em gái?
"A. . . . . ." Tuyết Nhi rơi lệ mà cười, hai mắt thật to lộ ra ghen tỵ tức
giận, dùng sức gạt tay hắn đang vuốt ve mặt mình, sau đó hất đầu đi ra khỏi
biệt thự Hàn gia
Cô đi xuyên qua dòng người không ngừng chuyển động trên đường cái,
lấy điện thoại di động ra bấm số Lôi Minh, trong điện thoại di động cô tức
giận gầm nhẹ, "Tôi không bao giờ ... muốn gặp cô ta nữa, tôi muốn cô ta
chết, tôi muốn cô ta chết ngay bây giờ ——"