Âu Thiển Thiển hung hăng trừng mắt hắn, hắn nhất định là người đàn
ông tệ nhất trong số những người tệ, kém cỏi, xấu xa, còn làm cho người
buồn nôn, ngoại trừ cái khuôn mặt kia, hắn không có điểm nào coi được...
Người đàn ông thối nát. Nếu như Tiểu Thiển nhìn thấy hắn là một người
như vậy, nhất định sẽ hối hận vì yêu hắn nhất định sẽ...
Nghiến răng nghiến lợi, cô hung hăng nói, "Hàn Đông Liệt, anh thật sự
một tên đàn ông thối!"
Hàn Đông Liệt nhìn cô nở nụ cười tà, "Vậy tôi cũng không ngại hư hỏng
thêm một chút nữa!"
Dứt lời, hắn liền cuối đầu dùng sức cắn vào cổ cô, để lại rất nhiều dấu
hôn chằng chịt trên cổ, trên xương quai xanh, bàn tay lớn của hắn đụng vào
từng tấc da thịt trên thân thể cô, hắn muốn làm nhục sự tôn nghiêm của cô.
Hắn chính là muốn làm như vậy, hắn muốn cô nghớ kỹ cảm giác khi hắn
chạm vào cô, khi môi cùng môi hôn nhau cuồng nhiệt, sau đó đem những
người đàn ông trong đầu của cô đánh bật ra ngoài, chỉ còn lại một mình
hắn.
"Hàn Đông Liệt, tôi xin anh..." Giọng nói của Âu Thiển Thiển đột nhiên
có chút nghẹn ngào.
Cô thật sự rất lo lắng cho Tiểu Thiển, từ khi cô ấy bắt đầu phát bệnh đến
nay cô bắt đầu sợ hãi, bởi vì không biết cô ấy còn có thể sống bao lâu, ngày
mai, ngày kia... Hoặc là sẽ chết ngay tức khắc.
"Cầu xin tôi cái gì?" Hàn Đông Liệt vẫn không dừng động tác, chỉ là lợi
dụng thời gian rãnh nói ra những lời này.
"Xin anh để tôi đi, tôi thật sự rất lo lắng cho cô ấy, để tôi đi thăm cô ấy
một chút đi, chỉ cần nhìn thấy một chút là được rồi......" Chỉ cần thấy cô ấy
không có việc gì, chỉ cần cô ấy không có việc gì!