BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 96

có thể thích nghi với cuộc sống trong tù đây. Nhưng bà chẳng hé răng một
lời về chuyện đó với những người kia. Nó có thể hủy hoại sự nghiệp tội
phạm của họ từ trong trứng nước.

Brains là người đầu tiên cất tiếng.

“Sáng nay có ai nghe đài không?” ông hỏi. “Họ có nói về những người

già mất tích hay đại loại thế không?”

“Chẳng ai nhớ tới những người già đâu! Cứ nghĩ đến những câu

chuyện cổ Iceland mà người ta đẩy những người già xuống vách núi thì
biết!” Christina nói, một ngày sau vụ trộm của họ, bà khá ủ dột.

“Bây giờ chúng ta đừng buồn phiền vì chiến lợi phẩm nghèo nàn ngày

hôm qua nữa. Thay vào đó nên cảm thấy vui vì chúng ta đã thành công.
Chúng ta đã thoát ra trót lọt! Cứ xem như là diễn tập đi,” Martha nói.

“Có lẽ họ thậm chí còn chưa lần đến chúng ta, và – ai mà biết được –

có khi khách sạn lại muốn ỉm đi như chưa từng có vụ trộm nào xảy ra ở đây
cả. Họ muốn bảo vệ hình ảnh của họ – có phải họ gọi thế không nhỉ?”
Brains nói.

“Nhưng lạ thật đấy, sao y tá Barbara chưa rung chuông báo động nhỉ,”

Christina nói, gần như cảm thấy hơi tự ái trước cái thực tế là chẳng có ai
nhớ đến họ cả.

“Tôi cá là cô ta đã đi với giám đốc Mattson rồi. Họ sẽ hú hí trên

giường và chẳng nhận ra rằng chúng ta đã đi đâu,” đó là ý kiến của Rake.

“Nào, nào, sao ông cứ phải thế nhỉ…” Anna-Greta nói và cau mày

nhìn ông.

“Thôi đi,” Martha ngắt lời bọn họ. “Chúng ta ở đây để bàn bạc nước đi

tiếp theo – việc sẽ chẳng làm tổn thương bất cứ ai nhưng lại đem về rất
nhiều tiền cho Quỹ Cướp. Tôi có một ý này. Một vụ bắt cóc đâu đó gần
đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.