BÀ LỚN VỀ THĂM - Trang 135

Ông giáo
Tôi tỉnh ra rồi. Bỗng nhiên tôi tỉnh ra rồi. (Loạng choạng đến gần ông Yên)
Bác nói đúng. Hoàn toàn đúng. Tất cả là tại bác. Còn bây giờ bác nghe tôi
nói điều này, một điều rất then chốt. (Đứng nghiêm trước ông Yên, chỉ hơi
lảo đảo) Người ta sẽ giết bác. Tôi biết như vậy ngay từ đầu, mà bác cũng
biết như vậy từ lâu rồi, dù chẳng cái bản mặt nào ở Quy Lầy này muốn thừa
nhận. Cám dỗ thì quá lớn mà cái nghèo của chúng ta lại quá cay đắng.
Nhưng tôi còn biết thêm một điều. Rằng chính tôi cũng sẽ can dự. Tôi thấy
mình đang biến dần thành một thằng sát nhân. Niềm tin của tôi vào tinh
thần nhân bản đã hoàn toàn bất lực. Chính vì biết như thế nên tôi vùi đầu
vào rượu. Bác Yên ơi, tôi cũng sợ chẳng kém gì bác. Lúc này thì tôi còn ý
thức rõ, rằng một ngày nào đó sẽ lại có một bà lớn về thăm, rồi mỗi chúng
tôi đều sẽ lâm vào cái cảnh như bác bây giờ. Nhưng vài tiếng đồng hồ nữa
chắc tôi chẳng ý thức được gì nữa đâu. (Im lặng) Cho một chai Mao Đài
nữa nào.

Ông Yên đưa chai rượu. Ông giáo lưỡng lự một thoáng, rồi cầm với thái độ
dứt khoát.
Ông giáo
Bác ghi sổ cho tôi. (Chậm chạp ra khuất)

Ông Yên
Ô, nhà Bảo quên con dao phay.

Gia đình ông Yên trở lại. Ông Yên ngắm nghía cửa hàng, như trong mơ.
Ông Yên
Cửa hàng nhà ta bây giờ hiện đại quá. Mới tinh. Sạch sẽ, ngon lành. Đúng
như mình hằng ước ao. (Cầm chiếc vợt tennis từ tay con gái). Con chơi
tennis à?

Con gái ông Yên
Con mới tập được mấy buổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.