BA MÙA YÊU - Trang 57

Em đã nhìn anh và nhìn chính em như thế. Một cái nhìn đăm đắm em

mượn của Lacan và sẽ không bao giờ trả lại. Nhưng em không rõ, trong
khoảnh khắc ý thức được giải phóng khỏi thể xác, liệu đó có phải là tự do.
Một tự do tuyệt đối và vô cùng ngắn ngủi?!”

***

Cuối hè, hết thu, thấm thoắt lại tới cuối đông, thế là anh và cô xa
nhau gần được một mùa nhớ. Một mùa nhớ nhung chờ đợi, là thước
đo thời gian riêng anh giao ước với cô. Nếu tính bằng tuần, bằng
tháng, bằng mùa của đất trời thì lâu lắm. Anh sợ anh, và cả cô nữa,
sẽ không đếm nổi.

Anh viết và gửi cho cô đọc mỗi tuần một chút, cuối cùng cũng hết
“Trại Hàng Hoa”. Về cái tên “Trại Hàng Hoa”, anh viết:

“Ở một góc xa của thành phố có một vùng đất để Hoàng Thành kết nối với
hồ Dâm Đàm. Trên khu đất rộng này, dân làng Ngọc Hà và Hữu Tiệp đã
trồng hoa bao đời nay. Người Pháp lấy khu đất này để làm vườn thảo mộc,
giao cho một nhà nông học tên Martin làm giám đốc. Từ khu vườn này,
người Pháp trồng thử nghiệm các loài cây nhập khẩu. Người dân quen gọi
là ’Trại Hàng Hoa‘, theo tên gọi cũ của hai làng trồng hoa. Sau gọi là Bách
Thảo.

“Hoàng Thành có ba ngọn núi nhỏ. Núi Khán phía sau Kính Thiên. Núi
Nùng phía nhà Albert Sarraut, nay là phía trước Phủ Chủ tịch, cạnh
quảng trường. Núi thứ ba là núi Sưa, trong Bách Thảo. Đến thời của Sanh,
chỉ còn núi Sưa là nguyên vẹn.

“Tháng Hai năm 1929, trùm mộ phu Bazin bị ám sát. Vài tuần sau Sanh bị
bắt. Hai chị em Nhu và Uyển cũng bị bắt rồi được thả ra. Vài tháng sau
Nhu và Uyển bị bắn khi đang dắt xe đạp trên một con đường hẹp, dẫn từ
bến đò vào một ngôi chùa nhỏ ở Hải Phòng. Uyển chết tại chỗ. Một tờ giấy
để lại hiện trường tuyên án họ bị ám sát do phản đảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.