Xê-va liền tuyên bố:
- Càng tốt. Chỉ nháy mắt là em chuẩn bị xong ba lô thôi: bàn chải đánh
răng là một này, khăn mặt là hai này, ca là ba này... Đủ hết mọi thứ như đi du
lịch, phải không anh?
- Không phải thế đâu! - Tôi trả lời. - Chẳng cần xà phòng, cũng chẳng cần
bàn chải. Nước Tí Hon là một nước hoàn toàn đặc biệt, ở đó không có nước.
- Thế thì tắm giặt bằng gì? - Ta-nhi-a khoát tay. - Dễ cứ để bẩn như ma
lem mà đi du lịch chắc?
- Không, đâu có thể, - tôi phản đối, - người dân nước Tí Hon cũng có tắm
chứ… họ tắm rửa bằng cái tẩy, cái tẩy bình thường của học sinh ấy mà.
Bọn trẻ cười rộ.
- Ngộ thật! Phải đi thử một chuyến xem sao! - Xê-va phát biểu.
- Thế những người kỳ dị ấy tên là gì?
- Vì họ ở nước Tí Hon cho nên người ta gọi họ tất nhiên là người tí hon
rồi. - Tôi trả lời.
- Thôi được, cứ cho là người tí hon tắm rửa bằng cái tẩy đi. Nhưng nếu ở
đấy không có nước thì họ uống bằng gì nhỉ? - Ta-nhi-a thắc mắc.
- Chắc là họ uống cà phê hay ca cao chăng. - Xê-va đoán.
- Thế mà cũng đòi nói! Ca cao! - Ta-nhi-a phản đối - Không có nước thì
đun thế nào được cao cao.
- Mình biết rồi! Họ uống nước cà rốt đấy! - Xê-va mừng rỡ phát biểu.
- Mình không thích nước cà rốt - Ta-nhi-a nhăn nhó - Nước nho ngon
hơn. Người tí hon uống nước nho cơ.
- Không phải đâu các em ạ, - tôi tham gia ý kiến, - các em chẳng đoán nổi
người tí hon uống gì thay nước đâu.