C
- Uống mực! - Xê-va láu táu nêu ý kiến nhưng chính em cũng đâm hoảng
vì ý kiến hóm hỉnh của mình. Mọi người lại cười rộ.
- Thế mà em đoán trúng đấy! - tôi nói - Người tí hon uống mực thật mà!
Xê-va lấy làm khoái chí về thành tích của mình. Cậu ta hỏi với một vẻ
quan trọng:
- Mực xanh hay mực đỏ cơ ạ?
- Mực xanh cũng có, mực đỏ cũng có, cả mực tím, mực xanh lá cây nữa.
Và nếu không có mực thì người tí hon uống phẩm.
Ta-nhi-a tỏ vẻ không tin:
- Sao lại thế được nhỉ? Không có nước thì làm sao hòa được mực cơ chứ.
- Họ nhập mực pha sẵn từ nước khác. - Tôi đáp.
- Nhập từ nước Mực. - Xê-va đắc chí nói thêm.
- Xin cậu để “cái thộn” của cậu lại cho mình nhờ, - Ta-nhi-a ngắt lời Xê-
va, - ở nước Tí Hon người ta ghét cái ấy lắm đấy.
Thế là chúng tôi chuẩn bị lên đường.
Cùng đi với tôi có ba em: Ta-nhi-a, Xê-va và Ô-lếch.
Ô-lếch suốt ngày chẳng hé răng nửa lời, điều này chắc các bạn cũng đã
thấy. Cậu ta ít nói lắm, nhưng đã nói điều gì thì bao giờ cũng đúng chỗ và chí
lý. Người ta đã tặng cho cậu cái tên “Ô-lếch tiên tri”.
Còn Xê-va thì không bao giờ chịu ngơi miệng, ngay cả khi chỉ có một
mình. Ra phố, cậu hết đọc oang oang các tấm biển lại dừng lại “hỏi han”
những con chó gặp ngang đường, có khi cậu ta lại tự nói với mình về những
điều được nghe Ta-nhi-a nói. Chẳng là cô nữ sinh Ta-nhi-a vốn giỏi nhất lớp
cho nên cô bé cũng có hơi lên mặt tí chút.
A-RA-BEN-LA
húng tôi vào tới thành phố lúc nào không biết.