BA NGƯỜI KHÁC - Trang 100

chân đi lại như những cành que. Một người đàn bà ở đâu đến ngồi xệp
xuống, bồng đứa con gái nhỏ trên tay. Thằng con trai khoảng bốn năm tuổi
mặt già cấc bò bên chân. Mỗi lần người mẹ giơ đứa bé cho người hỏi mua,
đứa anh lại oà lên khóc. Người mẹ mếu máo: “Nó khóc quá, tôi không dám
cho”, chốc chốc lại nói lại câu ấy. Một bà nói: “Để tôi đi mua cái kẹo nhử
thằng bé thì nó mới nhẫng em nó được”. Người đàn bà vỗ vỗ lưng con, lặng
im. Xung quanh đổ đến mỗi lúc một đông. Cái người tần ngần đứng hỏi
mua trẻ con, người ấy cụt một tay. Có người đòi xem thẻ thương binh của
anh ta. Tiếng ai kê u lên: “Ơi giời ơi, cái lúc lung tung này, thằng Ngô Đình
Diệm ở trong Nam cho người đi mua trẻ con rồi ném vào bụi, đổ cho ta
giết. Đã tìn ra khối đấy. Phải cẩn thận cái thằng địch đồng bào ạ. Mấy
người cho mẹ con nhà nọ cái bánh đúc ngô. Hai đứa trẻ nhai nhỏm nhẻm.
Người cụt tay hỏi mua trẻ đã bỏ đi từ lúc nào.
Giấc ngủ mê mệt của tôi rối loạn những chuyện đói: Hết cả hơi, tôi cũng
đương đói bụng dốc bụng. Tiếng vành bánh xe bò người kéo lộc cộc, các
làng đi chợ sớm đã lẹt quẹt gồng gánh ngoài kia. Tôi uể oải mở mắt. Các cô
dân quân đã đi hết, chỉ còn mf tôi nằm trơ giữa cái lều. Tôi lồm cồm, vơ cái
xắc cốt, đứng dậy vươn vai, oằn lưng bẻ khục răng rắc mấy cái rồi về xóm
Am hội ý đội… Tôi tránh qua chỗ bụi cây duối, sợ cái Đơm ngồi rình trong
ấy. Tôi bước nhấp nhô trên cánh đồng cày ải, đất xám bàng bạc. Đổ ải
những guồng nước kĩu kịt, người tát nước nhịp đôi, nhịp ba, nhịp bốn lên
đồng cao. Chỉ mấy hôm nữa, đất ngấm nước tươi màu dần, đường bừa ào
qua váng nước trắng mặt ruộng. Mạ đx đến tuổi, nhưng chưa biết thế nào.
Năm nay chạy đói mới cấy cưỡng, đồng đất vùng này vốn chỉ ăn được một
vụ mùa.
Vào họp, đội trưởng Cự tuyên bố:
- Thảo luận công tác thôn Am, thôn Chuôm.
Thường lệ, các xóm “mọi việc đều tốt”, cả cái hồi tôi bối rối ở bên Am,
chưa mò ra địa chủ, tôi cũng “thưa các đồng chí… tôi đương lên phương
án”. Ai nấy hí hoáy sổ tay, tôi tẩn mẩn vòng móc xích những chữ o liền
nhau. Mới sáng mà mắt tôi mờ như quáng gà, tôi ngủ gật, ngòi bút rụi
xuống xuống giấy, nhoét mực. Nhọc quá, từ đêm chưa được một hột vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.